Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 16: Gặp Gỡ, Chia Ly, Vốn Luôn Có Kỳ Hạn (7)




Đó là một lễ Giáng Sinh vui vẻ khiến người ta khó mà quên được, một đôi nam nữ châu Á trẻ tuổi, cùng nhau hòa mình vào đêm hội Zurich, cười đùa đi qua những con ngõ nhỏ, trêu chọc, đuổi bắt, không biết đôi tay nắm lấy nhau từ khi nào. Cô gái bật cười khanh khách, từng cử chỉ đều phóng khoáng, tự nhiên, nỗi quyến luyến trong đôi mắt không sao che giấu được, mà người đàn ông đi bên cô, khôi ngô, lịch thiệp, ánh mắt thường trực nét cười, lẳng lặng ngắm cô chơi đùa, hoàn toàn giống như một đôi tình nhân thắm thiết, thật khiến người ngoài phải đưa mắt nhìn.

Thịnh Viễn Thời lại đưa cô đi ăn lẩu phô-mai chuẩn vị Thụy Sĩ, Tư Đồ Nam khen không ngớt lời, còn bướng bỉnh đòi bố mở một nhà hàng như vậy ở trong nước, thỏa mãn cái dạ dày khó tính của cô, mà Thịnh Viễn Thời còn nghĩ cô đang nói đùa.

Lúc trở lại khách sạn, Tư Đồ Nam hiển nhiên có phần rầu rĩ, vì sắp phải chia lìa. Ngày hôm sau Thịnh Viễn Thời có lịch bay, bởi vậy anh đồng ý đến đón cô cùng tới sân bay. Nghe thấy chuyện trước khi rời Zurich còn có thể gặp nhau một lần, Tư Đồ Nam vui vẻ trở lại trong nháy mắt, hưng phấn bổ nhào vào lòng Thịnh Viễn Thời.

Từ trước đến nay, đạo đức Thịnh Viễn Thời không cho phép mình tùy tiện, vậy mà khi được Tư Đồ Nam ôm lấy, adrenaline và dopamine trong cơ thể như đột ngột tăng vọt, nguyên tắc gì gì đó đều biến sạch, nhưng anh vẫn mạnh miệng nói: “Đừng có lúc nào cũng hăng hái như thế, sẽ làm anh cảm thấy lo lắng cho cơ thể mình đấy.”. Cánh tay lại như có ý thức mà nhẹ nhàng ôm thắt lưng cô.

Bởi động tác ôm trả của anh, nét cười hiện lên rạng ngời trong đôi mắt Tư Đồ Nam, “Chừng nào thì anh chịu theo em?”

Đôi mắt đen láy của Thịnh Viễn Thời cũng hiện ý cười, “Gấp gáp thế ư?”

Tư Đồ Nam gật đầu thật mạnh một cái, giọng nói ẩn chứa cả một phần nghiêm túc, “Gấp gáp muốn biết mùi vị hôn môi với anh.”

Lời trêu chọc như vậy, thật sự rất dễ “lau súng cướp cò”.

Thịnh Viễn Thời kéo cô ra khỏi lòng mình, rồi trả lời một cách lý trí: “Đợi chúng ta hiểu nhau thêm đã rồi tính sau.”

“Đàn ông có tuổi đều tích cực thế à?”, Tư Đồ Nam nhíu mày, “Người ngoài mặt mũi xinh đẹp ra thì chẳng biết làm gì như em, lại nhắm trúng người kén cá chọn canh, không phải ngồi chờ để bị knock-out thì là gì, chán.”

Cực kỳ trẻ con, nhưng không mất đi sự thẳng thắn chân thật.

Để trấn an cô, Thịnh Viễn Thời không thể không hạ thấp mình, “Người ngoài đẹp trai ra thì cũng chỉ biết lái máy bay như anh, cũng có thể là nhìn được chứ không dùng được, em cẩn thận đến sau này nhớ lại tất cả những chi tiết ở bây giờ, chỉ có thể dùng từ “hối hận” để hình dung đấy.”

Tư Đồ Nam nghe thế lại càng muốn hơn, cô khẽ bật cười, giọng điều mờ ám hẳn, “Có dùng được hay không thì phải thử mới biết được.”

Điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và những người con gái khác chính là, bất kể cô nói lời quá đáng đến đâu, thì vẫn mang một sức mạnh cực kỳ độc đáo, hình như chưa bao giờ đỏ mặt xấu hổ. Thịnh Viễn Thời không xác định được đây là ưu hay khuyết điểm nữa, chỉ thấy cảm giác bị thả thính, cực kỳ phấn khích.

Không thể nghi ngờ, đây là một trải nghiệm mới mẻ mà lại vô cùng kỳ diệu.

Có điều, còn ở đây thêm một giây, sợ là sẽ bị cô mời cùng tận hưởng đêm dài mất.

Không muốn khiêu chiến với lực kiềm chế của mình, Thịnh Viễn Thời nói: “Mai gặp lại.”

Nghe thấy tiếng cười sung sướng của Tư Đồ Nam ở phía sau, anh có cảm giác như mình đang bỏ chạy trối chết.

Đêm khuya, Tư Đồ Nam nhận được tin nhắn Wechat của Thịnh Viễn Thời, anh nói: “Ngày mai xuất phát trước một tiếng, cho kịp chuyến bay của anh nhé?”

Đương nhiên Tư Đồ Nam không có ý kiến, cô đáp lại: “Đêm nay đến sân bay luôn cũng được, chỉ cần anh yêu cầu, em sẽ theo anh từng phút từng giờ.”. Không đợi Thịnh Viễn Thời trả lời, cô lại bổ sung một câu: “Em không khó nhằn như anh đâu.”

Bảo Thịnh Viễn Thời phải trả lời thế nào đây? Anh hít sâu một hơi, “Ngủ đi.”

Từ Đồ Nam tự biết điểm dừng, không trêu anh nữa, chỉ hồi âm bằng một icon cười gian, như muốn bảo, hiểu nhưng không    nói ra thôi.

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Viễn Thời đến khách sạn theo giờ đã hẹn, vậy mà cô nàng kia lại ngủ quên mất, nếu Thịnh Viễn Thời không gọi điện thoại, thì cô vẫn còn đang nằm trên giường. Cũng may Thịnh Viễn Thời lái nhanh, lại quen đường, nên mới không ảnh hưởng đến việc chuẩn bị trước chuyến bay của anh. Nhưng Lâm Như Ngọc mới lần đầu ra nước ngoài nên vẫn lo không đủ thời gian làm thủ tục hoàn thuế, cứ trách Tư Đồ Nam lề mề mãi.

Tư Đồ Nam thuận miệng đáp: “Không kịp thì không làm nữa, bao nhiêu tiền tớ trả cho cậu.”

Ngồi ở ghế sau, Lâm Như Ngọc thấy Thịnh Viễn Thời liếc một cái qua gương chiếu hậu, sợ anh hiểu lầm, cô ta cười: “Tớ cũng không có ý đấy.”, sau lại chủ động tìm đề tài nói chuyện với Thịnh Viễn Thời, “Cơ trưởng Thịnh là người ở đâu đấy ạ?”

Thịnh Viễn Thời tập trung lái xe, không nhìn cô ta, “Tư Đồ Nam không nói cho cô biết à?”

Lâm Như Ngọc lại không nghe ra là mình bị hắt hủi, vẫn tìm chuyện để nói tiếp, “Nghe nói anh thi lấy giấy phép bay ở Mỹ, sau đó ở lại New York làm việc, là cơ trưởng trẻ nhất trong ngành, lợi hại thật.”

Thịnh Viễn Thời đáp qua loa: “Thể chế trong với ngoài nước không giống nhau.”. Sau đó anh dặn Tư Đồ Nam, “Bọn em còn nhiều thời gian, làm thủ tục đăng ký muộn một chút cũng được, dùng tiếng Anh anh dạy em xin nhân viên xếp chỗ ngồi em muốn, hàng phổ thông đấy thường được công ty hàng không khóa lại, không mở ra sớm đâu, cho nên không phải lo bị người khác chọn mất. Với lại, hành lý của em quá nặng, đừng mang lên máy bay, được rồi, anh biết là nó dễ hỏng, sợ bị xước, nhưng cổng đăng ký của chuyến bay lần này tương đối xa, phải ngồi xe trung chuyển, em tha lên tha xuống không tiện, mà lại còn mua thêm việc cho tiếp viên, thế nên đề nghị của anh là, ngoan ngoan mang đi ký gửi. OK?”

Tư Đồ Nam vốn không phải đứa trẻ nghe lời, nhưng cô lại cười đáp: “OK, bố Thịnh.”

Thịnh Viễn Thời cũng không hiểu mình trở nên dài dòng như thế từ lúc nào.

Bị làm ngơ, Lâm Như Ngọc nói chen vào bằng giọng ghen tị: “Cứ tưởng cơ trưởng Thịnh đưa bọn tôi đi bằng đường của nhân viên cơ.”

Thịnh Viễn Thời ngước mắt, liếc cô ta một cái qua gương chiếu hậu.

Tư Đồ Nam lại phản bác không chút khách sáo: “Cậu có tư cách gì mà đi đường của nhân viên? Với lại, anh ấy còn phải chuẩn bị bay, vì đón bọn mình nên đến muộn rồi.”

Lâm Như Ngọc nói như đùa vui: “Cậu đổi tính rồi, chu đáo thế.”

Tư Đồ Nam quay đầu lại trừng mắt lườm cô ta, “Nếu không phải do cậu mải trang điểm mà quên gọi tớ, thì anh ấy cũng không vội thế này, cậu đừng có mà lắm lời nữa đi.”

Dường như Lâm Như Ngọc rất dè chừng Tư Đồ Nam, không dám cãi lại, nhưng vẫn không nhịn được phải than thở một câu, “Còn không phải tại cậu không nói trước với tớ chuyện sửa giờ xuất phát à?”

Để tránh cho hai cô gái cãi nhau, Thịnh Viễn Thời lên tiếng đúng lúc, “Tại anh, nếu không vì phải theo chuyến bay của anh, thì bọn em đã có thể xuất phát theo kế hoạch rồi.”. Thấy Tư Đồ Nam nghiêng người, có vẻ như lại đang định nói Lâm Như Ngọc, anh liền giơ tay phải ra, đè cánh tay cô lại, “Em không phải lo cho anh, anh đến kịp, em cứ lo cho mình, làm thủ tục đăng ký đúng giờ là được.”, cuối cùng còn không yên lòng phải nhấn mạnh, “Đừng vì bất cứ lý do nào mà đăng ký muộn đấy, gặp chuyện gì thì gọi điện cho anh, không ảnh hưởng đến việc chuẩn bị bay của anh đâu.”

Tư Đồ Nam bật cười, “Sao em cảm giác em bị thiểu năng thế nhỉ, ngay cả đăng ký ở cửa nào, đi qua cổng an ninh nào cũng sẽ sai?”

Thịnh Viễn Thời liếc cô một cái, “Thiểu năng thì chắc chắn là không, nhưng chỉ số thông minh cao hay không, còn phải qua kiểm chứng đã.”

Tư Đồ Nam rít lên một tiếng, “Rõ ràng là em thông minh lanh lợi đa mưu túc trí trí dũng song toàn không thể khinh thường đấy rõ chưa!”

Thịnh Viễn Thời bật cười, “Đừng ép anh nói láo.”

Tư Đồ Nam sẵng giọng: “Anh đáng ghét.”

Giọng điệu và dáng vẻ kia, rõ ràng là cái liếc mắt đưa tình giữa một đôi tình nhân. Lâm Như Ngọc quay mặt sang chỗ khác, hừ một tiếng khinh thường.

Trước cửa nhà ga sân bay tấp nập, Tư Đồ Nam giang tay đòi ôm một cái, cũng muốn anh phải hứa hẹn: “Về nước nhất định phải cho em biết.”

Thịnh Viễn Thời không thể cự tuyệt cái ôm chia tay này, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi nhận lời: “Được.”

Tư Đồ Nam ôm anh không buông tay, ngửa đầu làm nũng: “Làm sao bây giờ, còn chưa chia tay mà đã bắt đầu nhớ anh rồi?”

Thịnh Viễn Thời nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Anh sắp không đến kịp thật rồi.”

Tư Đồ Nam kiễng chân, nhanh lẹ hôn một cái lên má anh, “Được rồi, em quyết tâm làm một người theo đuổi thông tình đạt lý, thấu hiểu lòng người.”

Rốt cuộc, trừ mẹ và chị gái ra, người phụ nữ đầu tiên mà Thịnh Viễn Thời tiếp xúc thân mật đã xuất hiện.

Không có dấu hiệu, không chút giấu giếm.

Bị đánh lén, Thịnh Viễn Thời có chút ngại ngùng, anh lựa lời đáp lại cô, “Vế sau dài quá, anh không nắm được trọng tâm.”

Chờ anh xoay người định lên xe, Tư Đồ Nam hét lên như ở chốn không người, “Em nhất định sẽ tán đổ anh, anh chờ đấy.”

Giọng cô lớn như vậy, muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được.

Thịnh Viễn Thời lên xe, rồi vẫy tay với cô, “Về nước đã rồi nói sau.”, nói xong liền khởi động xe rời đi.

Lâm Như Ngọc kéo hành lý của hai người, gào lên với vẻ mất kiên nhẫn, “Người đi rồi, đừng có đứng đấy như hòn vọng phu nữa, mau đi hoàn thuế thôi.”

Tư Đồ Nam còn đâu tâm trạng mà hoàn thuế, đồng Franc Thụy Sĩ có đẹp bằng cơ trưởng Thịnh nhà cô không? Cô nhận lấy hành lý từ tay Lâm Như Ngọc, “Cậu đi hoàn thuế của cậu đi, tớ trông hành lý.”

Lâm Như Ngọc  hiểu lầm là Tư Đồ Nam đang sai mình đi hoàn thuế, liền bất mãn nói: “Nhiều bản khai như thế làm sao tớ điền hết được, cậu đến giúp đi.”

Tư Đồ Nam không để ý đến cô ta, thấy vẫn còn sớm, cô không vội vàng đi đăng ký luôn, mà ngồi ở một góc sáng sủa cách quầy làm thủ tục không xa, mở những bức ảnh chụp Thịnh Viễn Thời tối qua trong di động ra xem, nhìn bức ảnh chụp chung với Thịnh Viễn Thời, miệng chảy nước miếng, không hề nghe thấy Lâm Như Ngọc nhỏ giọng nói sau lưng mình: “Có tiền thì hơn gì người khác chứ!”

Bên này, Tư Đồ Nam đang u mê ngắm nhan sắc của Thịnh Viễn Thời, bên kia, không biết có người chạy từ đâu ra, như không có mắt mà xô cái vali to đùng của Tư Đồ Nam đổ vào người cô. Tư Đồ Nam không chút phòng bị, đầu gối đập thẳng xuống nền đá cẩm thạch, chiếc điện thoại trong tay bị văng ra một đoạn xa.

Tư Đồ Nam hoảng hốt, không để ý đến đầu gối đau, gần như bò lê ra nhặt điện thoại, xác nhận ngoài mấy vết nứt ra thì máy vẫn hoạt động bình thường, ảnh chụp cũng vẫn còn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tưởng tượng đến việc có thể làm mất những tấm ảnh chụp Thịnh Viễn Thời, trong lòng bỗng trào lên cơn giận không tên, Tư Đồ Nam đứng dậy đuổi theo người kia, gân cổ hét lên với người va phải cô mà vẫn ung dung đi đến quầy làm thủ tục: “You Give Me Stop!!!!”