Đáp Khắc Ngõa Nhĩ đẩy hai người vợ lên trước, một trong số đó là mẹ của đứa trẻ nhỏ vừa rồi, hai gò má cô ta vẽ một hình gì đó giống như mặt nạ trên mặt.Một người vợ khác đeo một chuỗi vòng có màu sắc rất đẹp trên cổ, cô vợ này lớn tuổi hơn cô vợ kia khá nhiều, cử chỉ cũng vì vậy mà có phần trầm ổn hơn.Cô vợ trẻ chỉ chỉ vào Tống Úc, nói gì đó với họ, giống như đang trần thuật đầu đuôi sự việc, nhưng cũng lại đem theo chút ý vị mách lẻo.Bùi Chỉ nghe đại khái, quét mắt nhìn Tống Úc.Tống Úc không nghe hiểu, chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn anh, đem theo cả một ổ dấu hỏi chấm trên đầu.“Cô chụp ảnh họ?” Bùi Chỉ dùng tiếng anh hỏi cô.Cuối cùng cũng có người có thể nói chuyện với mình, Tống Úc thở ra một hơi dài.Cô gật gật đầu, kịp thời giải thích, “Nhưng tôi cũng chỉ là chụp vài tấm mà thôi, không làm gì khác nữa.”Nói xong, cô dừng lại, dường như đang nghĩ gì đó, dè dặt bổ sung thêm : “Tôi còn hái mấy quả dại gần mấy khóm cây kia…” Chắc không phải vì cái này đâu nhỉ.“….”Quả thực là thành thật khai báo!Bùi Chỉ đưa tay day day trán, lại chuyển sang dùng ngôn ngữ bộ lạc đối đáp với hai người vợ của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ.Tốc độ nói của anh vẫn chậm rãi ung dung, so với tất cả người Anh-điêng thì anh nói rất chậm, chất giọng trầm thấp cực kì mang theo từ tính.Phim điện ảnh thuộc mảng nghệ thuật nghe nhìn, Tống Úc vì bệnh nghề nghiệp mà cực kì mẫn cảm với âm thanh, mà thanh âm của người đàn ông trước mặt vừa nghe đã có cảm giác rất lý tính, là kiểu tuýp người đầu óc nhanh nhẹn.Trong cuộc đối thoại giữa họ, hai người vợ của Tù trưởng cứ chốc chốc lại quay sang nhìn cô, phần nhiều là họ nói chuyện với Bùi Chỉ, dường như họ đang coi anh là người mà có thể giải quyết vấn đề, vứt thẳng Đáp Khắc Ngõa Nhĩ sang một bên.Giọng nói của Bùi Chỉ cứ từng câu từng câu chui vào não cô, phảng phất như đem theo ma lực vỗ về, những người phụ nữ ấy từ sự bất mãn lúc đầu đến thái độ dần dần ôn hòa lại.“Tổng cộng chụp bao nhiêu tấm?” Bùi Chỉ đột ngột hỏi.Tống Úc nghe họ nói chuyện mà có chút buồn ngủ, nửa ngày trời mới phản ứng lại được là anh đang hỏi mình.Lông mi dài dài của cô chớp chớp.
sau đó mới cúi đầu xem máy ảnh.“Năm bức.” Tống Úc cúi đầu ho nhẹ một cái, lúng búng đáp.Bùi Chỉ giải thích : “Tộc người Anh-điêng cadu tin rằng nếu như bóng dáng của họ bị máy ảnh ghi lại, thì sự vẹn toàn trong linh hồn của họ sẽ bị tổn hại.”Tống Úc nghe xong, cô cũng chẳng ngờ được là họ lại có cách nhìn như vậy với máy ảnh, chẳng trách phản ứng của họ khoa trương tới vậy.“Vậy thì phải làm sao? Bắt tôi xóa à?”Bùi Chỉ tiếp tục thương lượng với hai người vợ kia.Người phụ nữ khua khua tay, dường như không hề hài lòng với phương án xử lý này, cô ta giơ tay làm số “1”.Đáp Khắc Ngõa Nhĩ sắc mặt đen kịt, kéo tay cô ta, giống như không hề tán đồng ý kiến.Chưa tới hai câu, họ đột nhiên cãi nhau, người vợ trẻ hơn kia bỗng dưng bĩu bĩu môi.
Người vợ lớn tuổi hơn bỗng quay đầu mắng cô ta, tình hình bỗng trở nên hỗn loạn.Bùi Chỉ không còn quản chuyện của ba người họ, anh dường như đã quen với tình cảnh này, anh nói với Tống Úc : “Một bức ảnh một real.”Real là đơn vị tiền tệ của Braxin, giá của đồng real nếu đổi ra NDT thì chưa tới 2 tệ.“Hớ?” Tống Úc ngơ ngác, cô vẫn chưa tiêu hóa kịp.“Cô cần bỏ tiền ra để đền cho linh hồn đã bị tổn hại của đám trẻ ấy.” Bùi Chỉ đáp.
Tống Úc lấy tay sờ túi khắp người, phát hiện ra là bản thân không đem theo đồng nào.
Cuối cùng cô nghĩ ngợi, cởi chiếc vòng bạch ngọc đang đeo trên cổ tay ra.Từng hạt ngọc tròn chuyển từ trắng sang xanh, bóng láng trong suốt, được chế tác cực kì tinh xảo, vừa nhìn đã biết là giá cả không hề rẻ.“Dùng cái này đổi được không? Một tấm ảnh một hạt ngọc.”“…” Bùi Chỉ nhìn vào cái dáng vẻ sao cũng được của cô, trầm mặc khá lâu “Cô không tiếc của là được.”Anh chuyển lời của cô cho họ, họ nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng của Tống Úc, nhỏ tiếng nghị luận, sau cùng là vui vẻ tiếp nhận giao kèo.Tống Úc trực tiếp dựt đứt chiếc vòng, mẹ của ba đứa trẻ đang tự chọn cho mình hạt ngọc thuộc về riêng họ.Tuy là tiếng nói khác nhau, nhưng Tống Úc rõ ràng cảm nhận thái độ của họ thay đổi nhanh như chong chóng, thậm chí giờ còn thân thiện mà cười với cô.Tống Úc một tay cầm vòng đứt, một tay cầm hạt ngọc phát, những hạt ngọc phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.“Anh có thể giúp tôi hỏi, tôi có thể dùng hạt ngọc này tiếp tục đổi thêm mấy tấm ảnh không?”Có thể chụp được đời sống chân thật nhất của các bộ tộc người Anh-điêng, cơ hội tốt như thế này, Tống Úc đương nhiên sẽ không bỏ qua.Bùi Chỉ nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt cô ánh lên sự hưng phấn đối với phát hiện mới này.Anh nhướn nhướn đôi lông mày.“Không thể.” Bùi Chỉ trực tiếp từ chối, biểu cảm trên mặt viết rõ hai chữ ‘lãnh đạm’.“Hết việc rồi thì đi đi.” Anh bổ sung, dường như sợ cô không nghe hiểu ý đuổi người từ anh, “Nhớ kĩ trước đó cô đã hứa những gì.”Tống Úc vẫn nhớ trước kia anh nói gì với cô, nghe giọng nói lãnh đạm mà không nhẫn nại của anh, anh đang lại lần nữa nhắc nhở cô ranh giới văn minh giữa họ.Trong lòng cô bùng lên một ngọn lửa, cô không đáp lời anh, quay đầu làm động tác tay với hai người vợ của tù trưởng.Tống Úc nhìn ra, người vợ lớn này là người lãnh đạo trong số những người phụ nữ ở đây.Cô cầm một hạt ngọc, sau đó tay trái nâng máy ảnh lên, làm động tác giả chụp, dùng tốc độ chậm nhất để nói : “Ngọc trai, chụp ảnh.”Người phụ nữ ấy rất thông minh mà hiểu ngay ra ý của cô, vẫy vẫy tay với cô, dắt cô đi sâu vào bộ lạc.Tống Úc theo sau người phụ nữ, nâng cằm, như cáo mượn oai hùm, không chịu thua kém liếc nhìn người đàn ông.“…” Bùi Chỉ đứng sững tại chỗ, hai tay đút vào túi quần, nhìn về phía bóng dáng họ xa dần, không thốt ra tiếng nào.Đứng trên lập trường của anh, anh không được phép tác động tới ý chỉ của vật thể có suy nghĩ chủ động.Một lúc sau.Anh cụp mí mắt, bất lực lắc lắc đầu.Thông qua ngôn ngữ cơ thể, Tống Úc biết được tên của hai người vợ của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ, người vợ lớn tên Cáp Ngõa Nã, vợ nhỏ tên Mai Tà.Tuy là bộ tộc có thành kiến với máy ảnh, nhưng những hạt ngọc trắng xanh này càng có sức hút với họ hơn.Tống Úc chụp rất nhiều ảnh.Còn cả kiến trúc của các bộ tộc, những ngôi nhà được lợp từ cọ khô, mái nhà quây gài bằng lá cọ, bên trong bài trí đơn giản, có những bình gốm đất nung in nhiều hoa văn đẹp đẽ.Nhưng điều cô không nghĩ tới là, có rất nhiều đồ đạc dường như thuộc về thế giới văn minh của cô hơn, ví dụ như máy thu thanh, bàn là điện… nhưng không có ai dùng, tích lũy được một đống bụi dày.Cáp Ngõa Nã không biết lấy từ đâu một quyển sổ, giải thích lai lịch của những thứ đồ ấy, đây là những thứ được các nhà truyền giáo trước đây mang tới nhằm muốn họ gia nhập vào thế giới văn minh, nhưng hiển nhiên là không hề được họ hoan nghênh.Duy chỉ có một thứ được sử dụng, đó chính là quả bóng bị đá tới mức sắp sờn rách.Chụp vận dụng không cần tiền, nhưng Tống Úc vẫn đưa hạt ngọc cho họ, Cáp Ngõa Nã không muốn chiếm hời từ cô, nhất định muốn mời cô ở lại ăn tối.Tống Úc vốn muốn tiếp tục tiếp xúc nhiều hơn với văn hóa của người bản địa, cô mới không thèm quan tâm Mạt Đình có vui hay không.Giống như đang đem theo chút cảm xúc giận dỗi, cô không hề từ chối.Khi Cáp Ngõa Nã đi chuẩn bị bữa tối, Mai Tà đang quan sát cô ngồi xuống đệm trên sàn.Thân là vợ tù trưởng, sự phân công lao động của họ thực ra cũng giống với người vợ Trung Quốc thời phong kiến, Cáp Ngõa Nã sẽ chịu trách nhiệm công việc to nhỏ của bộ lạc, còn Mai Tà sẽ chịu trách nhiệm trông đám trẻ nhỏ.Tới giờ cơm, đàn ông và phụ nữ sẽ ngồi vây quanh đám lửa nhỏ, những ai kết hôn sẽ ngồi chung với nhau, mỗi gia đình sẽ ngồi bâu quanh đám lửa của riêng mình, khoảng cách giữa tất cả mọi người không cách xa.Tống Úc là khách của tù trưởng, cô ngồi cạnh đám lửa của nhà họ, có ba đứa trẻ đang chơi đùa, còn có một người phụ nữ khá trầm mặc ngồi đó, khi ăn cơm Tống Úc nghe thấy Cáp Ngõa Nã gọi cô ấy là Khải Tây, là em gái của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ.Khải Tây không ăn cơm cùng họ, mà bê cơm về nhà lợp lá để ăn, dường như cô ấy bị ép phải về đó ăn, khi rời đi, ánh mắt của cô ấy dừng trên người Tống Úc mấy lần.Bữa cơm chính là khoai sắn và ngô nghiền thành bánh, khoai sắn là loại thực phẩm chính của họ.Thịt gói lá chuối được xâu bằng cành gỗ nhọn, được nướng trên đám lửa, dùng rất ít gia vị, chỉ dùng muối và ít loại hạt quả hạch của Braxin để điều vị.Tống Úc ăn cực kì ngon, từ khi đi vào rừng mưa nhiệt đới, món ăn mà tổ phim ăn nhiều nhất là đồ ăn tiện lợi, bữa cơm nóng hôi hổi như thế này, quả thực là mãn nguyện cho cái bụng đói của cô lắm.Sau khi ăn xong bữa tối, mọi người đều vây quanh đám lửa không động đậy, bầu trời đã dần dần tối lại.Nhiệt độ buổi tối giảm xuống khá lạnh, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt của Tống Úc, hun đôi gò má cô ửng hồng, lộ ra trạng thái lười biếng hiếm thấy.Bầu không khí không được xem là ồn ào, thi thoảng sẽ có người nói chuyện phiếm, tiếng nói chuyện mơ hồ xa xăm.Trong số những lời nói ấy, Tống Úc vẫn nghiễm nhiên nhận ra được giọng nói trầm và chậm rãi của người đàn ông, anh nói rất ít, tuy là cô cố ý gạt bỏ nhưng sự chú ý vẫn luôn bị dẫn dắt.Cáp Ngõa Nã bởi vì nhận được rất nhiều hạt ngọc đẹp từ cô, hơn nữa còn rất thích những tấm ảnh cô chụp, cô ấy càng hiếu kì hơn với công việc mà cô đang làm.Đáp Khắc Ngõa Nhĩ vốn dĩ không hề bài xích thế giới văn minh, chỉ vì trong tộc vẫn có nhiều người không chào đón thế giới ấy, Cáp Ngõa Nã là một người trong số ấy.Ngoại trừ anh ra, trong bộ lạc hầu như không có người nào có cơ hội được tiếp xúc với thế giới văn minh.Bùi Chỉ tuy là một trong số đó, nhưng phần nhiều anh dùng góc nhìn của người bàng quan để xem xét, đi quan sát và ghi lại cuộc sống cũng như văn hóa về bộ lạc của họ, anh luôn cố gắng tránh mang văn hóa của anh ảnh hưởng tới văn hóa của họ.Khó khăn lắm mới có người ngoài khác Bùi Chỉ tới với bộ lạc, Đáp Khắc Ngõa Nhĩ cũng vui vẻ làm phiên dịch viên, để Cáp Ngõa Nã hiểu hơn về họ.“Bọn cô đến đây để làm gì thế?” Đáp Khắc Ngõa Nhĩ hỏi.Tống Úc giơ hai tay ra trước ngọn lửa, có tiếng củi đang nổ lách tách.Ngữ khí của cô uể oải : “Quay một bộ phim điện ảnh.”Đáp Khắc Ngõa Nhĩ đồng thời phiên dịch cho vợ anh ta, dịch rất lâu, giống như quay phim điện ảnh gì, dùng ngón tay vẽ lên một hình chữ nhật lớn trên không trung.Sau khi giải thích xong, anh ta tiếp tục hỏi.
“Là loại phim điện ảnh như thế nào?”Tống Úc nghĩ ngợi, giống như là đang nghĩ nên giải thích thế nào, cuối cùng bất lực cười cười, “Một câu chuyện tình yêu nhàm chán.”Rõ ràng cô là một người không tin vào tình yêu cho lắm, nhưng lại kiếm sống bằng cách bán những cảm xúc giả tạo.Tống Úc đặt tay lên đầu củi đang cháy, nhiệt độ nóng bỏng da, Cô không biết phải bắt buộc bản thân nói gì về những bộ phim mà đến chính cô cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.Cô chuyển chủ đề : “Ngày mai tôi còn có thể chụp ảnh không? Tôi sẽ mang tới nhiều hạt ngọc hơn.”Đáp Khắc Ngõa Nhĩ sững người, “Được thì cũng được.
Nhưng những hạt ngọc đó của cô chắc chắn rất đắt tiền đúng không, cầm tới đổi những tấm ảnh này….”Anh ta không sợ bộ lạc của mình không đồng ý, hiểu rằng ảnh chụp chỉ là ảnh chụp, cho nên khi Cáp Ngõa Nã nói cần phải đền bằng đồng real anh mới phản đối.Tống Úc nghe thấy Đáp Khắc Ngõa Nhĩ đồng ý cho mình chụp ảnh, cười nhẹ một cái, giọng nói nghiêm túc đáp lời : “Không phải đâu, linh hồn đáng tiền hơn so với những thứ này nhiều.”Lúc này đây trời đã hoàn toàn tối, chỉ có đám lửa nhỏ là phát ra ánh sáng, giống như một tấm màn mềm mại bao bọc lấy con người.Bùi Chỉ ngồi cách không xa đó, thầy phù thủy bên cạnh đang nói cho anh biết về cách điều trị khi linh hồn bị xâm nhập.Giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn của người phụ nữ xuyên qua đám đông ồn ào, đặc biệt rõ ràng.Chụp ảnh sẽ tổn hại linh hồn, đến cả Đáp Khắc Ngõa Nhĩ cũng cho rằng bộ lạc của anh có phần lạc hậu mù quáng, nhưng cô lại hoàn toàn tiếp nhận, dùng thái độ thận trọng để đối đáp, tôn trọng bộ mặt ấy của bộ lạc này.Ánh mắt Bùi Chỉ cụp xuống, nhìn chằm chằm vào gò đất bị đám lửa hun chảy.Bắp ngô trong tay anh không biết bị hun cháy tự lúc nào, đầu ngón tay bị lửa nóng làm bỏng.-Từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại, tất cả người bộ lạc đều sẽ tụ tập tại nhà của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ, nghe Tống Úc kể về thế giới bên ngoài.Chỉ còn lại Bùi Chỉ và thầy phù thủy kia là vẫn ngồi im bất động, dường như anh không quan tâm tới những thứ mà mọi người xem là mới mẻ ấy.Lưng của người đàn ông đối diện với cô, lưng anh thẳng tắp, bả vai rộng mênh mông, áo sơ mi trắng bị ánh lửa sưởi thành màu nắng vàng.Như thể dùng hành động trong im lặng, biểu đạt sự bài trừ với cô, đối kháng với thế giới văn minh của cô.“….” Tống Úc đột nhiên cảm thấy nói nhiều hơn nữa cũng vô nghĩa.Cô vỗ nhẹ vào đống tro bụi trên quần áo, chuẩn bị từ biệt mọi người về nơi đóng quân.Cáp Ngõa Nã hơi lo lắng về việc trời bên ngoài tối đen như mực, nói gì đó với Đáp Khắc Ngõa Nhĩ.Đáp Khắc Ngõa Nhĩ gật gật đầu, chỉ ra phía ngoài , nói với Tống Úc : “Trời tối quá rồi, cô không quen thuộc với địa thế rừng rậm, tôi tìm người đưa cô về.”Những người trong bộ lạc ai về nhà nấy, người đã có gia đình đi về phía sâu trong rừng hơn, choi một số trò chơi tình yêu nguyên thủy.Bùi Chỉ vừa giúp ông thầy phù thủy già vào ngôi nhà trên cây, đi ra ngoài vừa hay chạm mặt Đáp Khắc Ngõa Nhĩ.Đáp Khắc Ngõa Nhĩ gọi giật anh lại, dùng tiếng bộ lạc nói mấy câu, có lẽ là hỏi anh có thể đưa Tống Úc về được không.“….” Tống Úc dẩu dẩu môi, người ta vốn dĩ còn ngứa mắt cô, sao lại có thể đồng ý đưa cô về.Cô vốn cũng không muốn mình bị ghét thêm, mấp máy môi, định từ chối.Ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông dừng trên khuôn mặt cô hai giây.“Đi thôi.” Giọng anh không mặn không nhạt, không nghe ra bất kì cảm xúc gì.“…….”Không còn ánh sáng của đám lửa, càng đi xa bờ sông bộ lạc trời càng đen ngòm, ánh trăng phản chiếu trên sông, phát ra ánh sáng yếu ớt.Bước đi của Tống Úc không dài được bằng anh, đi theo sau anh tốn rất nhiều sức, cô như phải đuổi theo anh, mệt tới nỗi thở hồng hộc.Sau cùng cô dở thói giận dỗi, cau mày gào lên với anh : “Không muốn tiễn thì đừng tiễn, anh đi nhanh như thế tôi không theo được.”Giọng điệu của cô đầy tức giận, vừa nhõng nhẽo vừa yếu ớt, đặc quánh rót vào tai anh như mật ong.Bước chân của Bùi Chỉ chậm lại, anh đi trong rừng rậm đã quen, không cảm thấy tốc độ này được gọi là nhanh.Anh không đáp lời cô, chỉ là bước chân đã chậm hơn rất nhiều, cứ chốc chốc lại dừng lại, đợi người đằng sau rì rì đi tới.Hai con người bất giác một trước một sau, biến thành vai kề vai bước đi.Buổi tối trong rừng mưa rất yên tĩnh, bầu không khí cũng trở nên đình trệ, phảng phất như bị đóng băng.
Một con cú đen đậu trên cây cọ, đôi mắt tròn vo phát ra ánh sáng, nhìn chằm chặp con người đi xuyên qua rừng mưa, quan sát nhất cử nhất động của họ.Sự trầm mặc kéo dài.Tống Úc ho nhẹ một cái, sự căng thẳng bị xóa bỏ.“Xin lỗi nhé, làm phiền tới anh và bộ lạc của anh.” Tống Úc tuy là không vui vì thái độ luôn lạnh nhạt của anh, nhưng đích thực là do cô không giữ lời trước, phá vỡ ranh giới giữa lời hứa với bộ lạc.“….” Bùi Chỉ khẽ mím đôi môi mỏng, lạnh nhạt trả lời : “Cô không cần xin lỗi, họ rất thích cô, là tôi nhiều chuyện thôi.”Cuộc đối thoại kết thúc.Bầu không khí lại lần nữa trở lại vẻ nghiêm trọng.Con cú đen trên cây cũng không nhìn tiếp được nữa, phát ra tiếng kêu chói tai rồi rang rộng đôi cánh khổng lồ bay đi giữa những cành lá rậm rạp.Tống Úc co rụt cổ lại, vô thức rùng mình.Bùi Chỉ nhận ra sự gượng gạo giữa hai người, cũng nhận ra trước đây anh quá mức đề phòng cô.“Phim điện ảnh của cô quay đề tài gì?”Anh không có gì để hỏi, hỏi xong rồi mới nhớ ra, trước đó Đáp Khắc Ngõa Nhĩ cũng hỏi câu tương tự như vậy.Một câu chuyện tình yêu nhàm chán tẻ nhạt.Tống Úc ngẩng đầu lên, trên bầu trời rộng vô hạn, cô không nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, chỉ có chiếc khuyên tai cây thánh giá bằng đồng của anh bên tai trái đang phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.Lâu sau, cô nhẹ nhàng mở lời : “Nói về một người đàn ông Anh-điêng đem lòng yêu một cô gái Trung Quốc.”Bùi Chỉ sững người, cụp mi mắt, ánh trăng đang trải dài trên khuôn mặt cô, vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời soi rọi vào đôi đồng tử của cô, phát lên ánh sáng long lanh.Bốn mắt nhìn nhau, có điều gì đón gián đoạn ngắn ngủi.Tống Úc cười cười, “Lố bịch quá nhỉ.” Sự phối hợp kì quặc, thuần túy chỉ là vì muốn nắm bắt thị hiếu từ khán giả.Bùi Chỉ không phụ họa theo quan điểm của cô, nhẹ nhàng rời tầm nhìn sang nơi khácMa xui quỷ khiến thế nào, anh lại đưa ra lời mời : “Có một bức bích họa của của người Anh-điêng ở trong một hang động gần đây, cô có muốn đi xem không?” Hỏi xong, tới chính anh cũng cảm thấy kì lạ.Tống Úc ngơ ngác, nhướn mày hỏi : “Anh đưa tôi đi ư?”Bùi Chỉ tiếp tục đi về phía trước.Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Ngày mai.”Tống Úc theo sau, nhìn vào bóng lưng anh, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, giọng điệu lười nhác nhẹ nhàng, “Được.”.