Phi Vân Độ

Chương 38




“Vu Thu, cuối cùng ta đã tìm thấy ngươi!”

Người nọ ngẩng đầu lên, đường nét khuôn mặt hốc hác, tinh thần lại minh mẫn kỳ lạ, nhất là đôi mắt rạng rỡ hữu thần, ánh lên tia sáng vui mừng, ngữ âm càng kích động đến có phần nghẹn ngào… Đúng là Sở Hành Vân!

Lãnh Vu Thu nhìn hắn, nhất thời không rõ chuyện gì đã xảy ra, đang hoang mang, đã bị đối phương ôm vào lòng.

“Vu Thu, ta rất nhớ ngươi!”

Cảm giác được thân nhiệt ấm áp của đối phương, Lãnh Vu Thu mở to mắt nhìn, cuối cùng xác định đây không phải mộng; một thanh âm đang kêu gào, mạnh mẽ rối loạn trong đầu: hắn tới, hắn thực sự tới! Hắn cuối cùng cũng tới!

Suy nghĩ phản xạ là muốn ôm lại hắn, tay run lên, lại rụt trở về.

Sở Hành Vân không để ý, giờ đây trong lòng hắn ngập tràn hạnh phúc tương phùng, tất cả xung quanh đều bị hắn vứt ra sau đầu, trong thiên địa dường như chỉ còn lại thân thể trong lòng này thôi!

Vu Thu còn sống, thật tốt! Hắn còn nguyên vẹn đứng trước mắt mình, thật tốt!

“Ta cứ tưởng ngươi đã chết, nghĩ rằng đời này kiếp này chúng ta không thể gặp lại, ta thực sự không muốn sống nữa! Lão Thiên phù hộ, ngươi còn sống! Giờ ta biết ngươi vô tội, ngươi tha thứ cho ta được không? Ta cái gì cũng không cần, cái gì cũng không quan tâm, chúng ta tìm một nơi không ai tìm được, cùng nhau hảo hảo sống qua ngày, được không?”

Dốc hết thâm tình, mỗi câu mỗi chữ đều xúc động tâm can, nhưng nghe vào tai Lãnh Vu Thu, trong lòng từng chút từng chút chỉ dâng lên tiếc nuối sâu đậm!

Hắn biết bản thân vô tội, vậy thì sao? Sự tình cho tới giờ này, còn có thể giống như trước đây sao?

Huống chi, trên đời thực có một nơi không ai tìm ra ư? Nếu thế, tại sao hắn trốn tám năm nay mà hết lần này đến lần khác bị cuốn vào rắc rối? Sở Hành Vân, hắn thật là ngây thơ mà!

“Ngươi…” Muốn hắn buông bản thân ra, không ngờ đã có người la lên trước:

“Buông hắn ra!”Một trận kình phong kéo tới, bức Sở Hành Vân lui vài bước, sau đó một bàn tay to lớn kéo Lãnh Vu Thu sang bên cạnh, là Hoa Cử Bằng xuất thủ.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi là ai?”

Hai người đồng thanh đặt câu hỏi, lại cùng lúc im lặng, ánh mắt giao nhau hỏa quang rừng rực, bốn phía nhất thời tràn ngập mùi thuốc nổ nồng nặc.

“Bản tọa Hoa Cử Bằng!” Hoa Cử Bằng thái độ cao ngạo, hắn đã có thể đoán ra đối phương là ai. Một mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, mà dám tranh Vu Thu với hắn? Khóe miệng nhếch một tia cười nhạt.

Hoa Cử Bằng, Giáo chủ Ma giáo!

“Ta dịch dung thành hình dạng của Lãnh Vu Thu, giết chết phụ mẫu ngươi, rồi giá họa cho hắn, tất cả đều phụng mệnh giáo chủ ly gián quan hệ hai người.”

Lời Ngô Bất Tri còn vẳng bên tai. Đây mới là kẻ chủ mưu! Sở Hành Vân vừa giận vừa kích động, lớn tiếng: “Vu Thu, chính là hắn! Tất cả đều do…”

Lời còn chưa dứt, đã bị một trận chưởng phong cắt ngang.

“Ngông cuồng lớn mật, tự ý xông vào bản giáo đáng tội gì?” Hoa Cử Bằng căn bản không để Sở Hành Vân có cơ hội nói, lại một chưởng nữa đánh tới. Sở Hành Vân nhớ đến người này là hung thủ sát hại phụ mẫu, đâu chịu thoái nhượng? Hai người lập tức giao thủ.

Một nhân ảnh nhanh không gì sánh được xen vào giữa hai người, một chưởng đẩy lui Sở Hành Vân, xoay người lại không tránh không né, trực diện chưởng phong của Hoa Cử Bằng. Nhưng Hoa Cử Bằng nào muốn đả thương hắn? Chưởng ấy sắp chạm đến thân người hắn, tức khắc dừng lại.

Lãnh Vu Thu chuyển hướng Hoa Cử Bằng: “Ta có lời muốn nói với hắn, được chưa?” Thấy đối phương lộ vẻ chần chừ, liền thêm một câu: “Ngươi có thể ở một bên nghe.”

Hoa Cử Bằng cười nhẹ, lui sang một bên.

“Vu Thu?” Vu Thu muốn nói gì với hắn? Sở Hành Vân thâm tâm hoảng loạn, dự cảm không lành lặng lẽ dấy lên trong lòng.

Lãnh Vu Thu cúi đầu suy nghĩ giây lát, cười cứng nhắc: “Lòng ta loạn quá, không biết nên nói gì. Kỳ thực, mọi chuyện cho tới bây giờ, ngươi ta còn gì để nói sao?”

Trong lòng đau xót: “Ngươi còn hận ta, đúng không?”

Muốn nói không hận, mấy ngày nay, vốn tưởng đã tiêu tan, nhưng vừa thấy hắn, cay đắng trong lòng không ngừng trỗi dậy, mới biết nỗi đau đớn này đã khắc quá sâu trong tâm.

“Ta không nên hận ngươi sao? Kẻ khác oan uổng ta, tổn thương ta, ta có thể không quan tâm, bởi vì ta đã bị người hàm oan quen rồi, nhưng ngươi thì không! Tất cả người trong thiên hạ có thể oan uổng ta, chỉ mình ngươi thì không!” Bởi vì đến cả tâm can ta cũng đã móc ra cho ngươi mà!

Đau đớn sâu sắc ẩn hiện trong đôi mắt mỹ lệ, Sở Hành Vân nhìn mà tim như dao cắt, nghĩ không ra lời biện giải cho bản thân.

“Ngươi đã nói muốn bảo vệ ta, cả đời sẽ không ly khai, ngươi nói chân thật như thế, ta lại ngây ngốc tin theo. Thế nhưng ta không ngờ, chính kẻ luôn miệng nói muốn bảo vệ ta, lại xuất thủ đâm kiếm vào ta!”

Rõ ràng vết thương đã lành, lúc này lại đau nhức khó nhẫn, Lãnh Vu Thu đau đớn nhắm mắt lại. Sở Hành Vân lo lắng muốn đến đỡ hắn, lại bị hắn đẩy ra, hồi lâu sau, hắn chỉ vào ngực mình tiếp tục nói: “Ngươi biết không? Ở đây đau lắm, thực sự rất đau! Đau đến nỗi ta không thể tha thứ ngươi!”

“Ta không tha thứ ngươi bất tín nhiệm ta, càng không thể tha thứ ngươi yếu đuối, ta không biết, chuyện như thế liệu còn tiếp diễn nữa không!”

“Sẽ không!”

“Ngươi lấy gì bảo chứng? Thệ ngôn của ngươi sao?” Ánh mắt hắn buồn bã khiến Sở Hành Vân không cầm được lòng lùi mấy bước, “Dĩ nhiên ngươi có thể lại thành tâm thề thốt với ta để bảo chứng điều gì, nhưng ta đã không còn dũng khí để kiểm chứng nữa… Ta mệt mỏi rồi!”

Thực sự mệt mỏi, hắn kỳ thực còn kém hơn nụ hoa nhỏ bên vách núi kia, cả loài cỏ dại trên cao nguyên; hắn sẽ lại rã rời, lại đau đớn, lại cô đơn, lại tan nát cõi lòng. “Ta đã nếm quá đủ ngày tháng phiêu bạt, thầm mong tìm một nơi dừng chân hảo hảo an tịnh, những thứ đó, ngươi cho ta được sao? Ngươi để tay lên ngực tự vấn, ngươi cho ta được sao?”

Hắn xoay người lại, chỉ vào Hoa Cử Bằng: “Thế nhưng hắn có thể! Ta thực tâm thích ngươi, nhưng ngươi lại tổn thương ta, ta không thể tha thứ ngươi. Nhưng còn người kia, ta từng đả thương hắn rất rất nặng, hắn vẫn đối đãi ta trước sau như một, với phân tình ý như thế, ta có thể nào không động tâm? Từ khi ngươi đâm ta một kiếm, tình cảm ngươi và ta đã bị chính tay ngươi đoạn lìa, ngươi đi đi, tránh cho tự rước lấy nhục!”

Vu Thu rốt cuộc đang nói gì vậy? Vì sao hắn nghe không hiểu? Sở Hành Vân rối loạn tâm tư, đôi mắt mù mờ nhìn về phía Hoa Cử Bằng. Người kia lộ ra nụ cười đắc ý, tựa như khoe khoang ôm lấy Lãnh Vu Thu,vô cùng thân thiết nói nhỏ điều gì đó vào tai hắn, Lãnh Vu Thu lại không lảng tránh.

Sở Hành Vân thấy trước mắt tối sầm, thân thể chao đảo, gần như té ngã. Một thời gian dài tự dằn vặt bản thân, hơn nữa còn lặn lội đường xa, khiến cơ thể hắn gần như ngã quỵ, tất cả chỉ nhờ phần chấp niệm trong lòng đối Lãnh Vu Thu mới chống đỡ đến bây giờ.

“Vu Thu…” Vừa mở lời, cổ họng chợt dâng lên một trận tanh ngọt, tràn ra cả khóe miệng.

Lãnh Vu Thu thở dài: “Ngươi thân thể bất hảo, nên nhanh rời khỏi đây, tìm một chỗ dưỡng thương đi!”

Đó là Vu Thu sao? Vu Thu của ngày trước mặc dù luôn mắng hắn, nhưng trong tiếng cười mắng luôn cảm nhận được tình ý ẩn tàng, còn hiện tại tuy ngữ khí ôn nhu, nhưng biểu lộ sự hờ hững dứt khoát.

Không, đó không phải Vu Thu của hắn, cho dù thấy hắn thổ huyết vì thương tâm, ấn đường cũng chẳng hề cau lại!

Hắn còn ở đây làm gì? Thật là tự rước lấy nhục ư? Một trận khí huyết cuồn cuộn trong lòng ngực, lại muốn thổ huyết sao? Nôn ra thì tốt. Thế nhưng, không thể ở trước mặt bọn họ!

Cắn răng: “Ngươi bảo trọng!”

Dứt khoát xoay người rời đi, không chú ý tới vẻ thê lương vô hạn hiện lên phút chốc nơi đôi mắt Lãnh Vu Thu.

Gió chợt thổi mạnh, khiến người tâm cốt lạnh giá. Thân ảnh Sở Hành Vân đã qua khỏi cây cầu treo bằng dây xích, tiêu thất nơi khe núi đối diện. Đường nhìn của Lãnh Vu Thu thủy chung vẫn dừng lại nơi hắn biến mất.

“Ta muốn xin ngươi một việc.”

“Việc gì?” Hoa Cử Bằng đứng chắn bên cạnh hắn, cản gió cho hắn.

“Ngươi kia dù cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng vẫn còn chút phân tình, ngươi buông tha hắn có được không?”

Ánh sáng trong mắt Hoa Cử Bằng chợt lóe: “Tiểu Thu nhi, ngươi nói gì? Ta không hiểu.”

Lãnh Vu Thu nghiêng đầu nhìn hắn: “Cử Bằng ca, trước nay ta đối ngươi bảo gì nghe nấy, kính ngươi, ái ngươi, nhưng không phải kẻ ngu đần. Cá tính của ngươi ta còn không rõ sao? Ta đoán trên đường hạ sơn ngươi đã sớm sắp xếp tầng tầng mai phục, phải thế không?”

Nơi đôi mắt trong trẻo hiện rõ sự thấu suốt, Hoa Cử Bằng đối diện hắn hồi lâu, cuối cùng nhận thua: “Người đâu!”

Một giáo đồ La Sát giáo lên tiếng trả lời.

“Truyền lệnh xuống, để họ Sở kia hạ sơn!” Nhìn vào mắt Lãnh Vu Thu, nói tiếp: “Sau này cũng không thương tổn hắn.”

Người nọ lĩnh mệnh.

“Tiểu Thu nhi, ở đây gió lớn, chúng ta trở về thôi.”

Lãnh Vu Thu không trả lời, ngược lại bước đến giữa cây cầu. Sơn phong luồn qua mái tóc hắn, nhẹ nhàng uốn lượn, tay áo lay động, càng tăng thêm vẻ thần tiên thoát tục.

Hoa Cử Bằng si ngốc nhìn hắn: “Tiểu Thu nhi, ngươi là người đẹp nhất trên đời ta từng thấy, thực sự đẹp quá! Ngươi không biết ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu, thế gian này trừ ngươi ra, ta sẽ không yêu ai khác!”

“Thật không?” Lãnh Vu Thu cười chua chát, nhẹ giọng nói: “Ngươi yêu ta, ngươi yêu ta thế nào? Ngươi yêu ta nên muốn vũ nhục ta, ngươi yêu ta nên trăm phương nghìn kế hại ta, khiến ta cùng đường?”

Hất mặt lên, hắn cười nhạt: “Tình yêu của ngươi như Thái Sơn, ta tiếp nhận không nổi!”

Hoa Cử Bằng đột nhiên biến sắc: “Tiểu Thu nhi, ngươi đang nói gì vậy?”

“Ta nói gì, trong lòng ngươi hẳn là hiểu rõ nhất, không phải sao? Khi đó ta dùng tên giả trà trộn vào Hạo Thiên Bảo, biết chân tướng chỉ có Sở Hành Vân và Ngô Bất Tri, Sở Hành Vân sẽ không hại ta và phụ mẫu hắn, chỉ còn lại Ngô Bất Tri, đạo lý này đơn giản như một với một là hai vậy. Ngay từ đầu ta luôn lấy làm khó hiểu, vì sao hành tung của ta lại bị La Sát giáo nắm rõ đến thế? Bởi vì Ngô Bất Tri là nội ứng của La Sát giáo! Đúng hay không?”

Ánh mắt hắn thực quá sắc bén, Hoa Cử Bằng bỗng thấy bản thân như phạm nhân bị thẩm vấn. Lúc này mới kinh sợ phát giác, tám năm trôi qua, Lãnh Vu Thu đã không còn là Tiểu Thu nhi đơn thuần nhiệt tình trước kia nữa.

“Ngươi không nói chính là thừa nhận?”

“Ai! Tiểu Thu nhi, ngươi thay đổi!”

Lãnh Vu Thu cười nhạt: “Ta thông minh hơn, đúng không? Mấy ngày qua ta suy nghĩ rất nhiều, rồi phát hiện nguyên lai cho dù ly khai La Sát giáo, cũng không thoát khỏi tầm tay ngươi! Chân tướng sự tình đại thể ta cũng hiểu rõ rồi, không ngại nói một lần, ngươi nghe xem còn thiếu điều gì.”

Hít sâu một hơi: “Tám năm trước ta đả thương ngươi rồi trốn thoát, ngươi lúc đó chưa hề có ý định buông tha ta. Ngươi dưỡng thương xong, có thể lúc ngươi đang dưỡng thương, cũng đã định kế hoạch rồi. Ngươi sai người sát hại võ lâm Trung Nguyên không gớm tay, sau đó giá họa cho ta, ngươi tưởng khiến ta cùng đường, sẽ ngoan ngoãn trở về bên ngươi. Thế nhưng ngươi không ngờ, ta lại lẩn trốn, bất kỳ ai cũng vô pháp tìm ra. Nhưng ngươi vẫn chưa từ bỏ, ngươi sai Ngô Bất Tri lẻn vào Trung Nguyên, âm thầm dò la tin tức của ta, càng khiến tin tức này lan truyền, dẫn đến nhân sĩ khắp nơi lùng bắt ta, về một phương diện ngươi cho là ngư ông đắc lợi, về phương diện khác ngươi vẫn muốn ta minh bạch, ngươi mới là người duy nhất ta có thể nương tựa! Ta nói đúng hay sai?”

Chuyện đã đến nước này, có giấu diếm cũng vô dụng, Hoa Cử Bằng thở dài: “Không sai, chỉ là ta không ngờ bọn chúng lại đả thương ngươi, không còn cách nào khác buộc phải lệnh Ngô Bất Tri mang ngươi đến Sơn Trung Tử.”

“Sợ rằng ngươi càng không ngờ, nửa đường lại xuất hiện một Sở Hành Vân, mà ta rốt cuộc lại yêu hắn!” Nhắc đến cái tên ấy, ngực lại đau nhức, nhớ tới dáng vẻ hắn thổ huyết, đã nghĩ rất muốn đến đỡ hắn, thế nhưng không thể! Lúc đó bản thân chỉ cần lộ ra một tia dao động, hắn có thể lập tức mất mạng!

Sắc mặt Hoa Cử Bằng hiện vẻ giận dữ: “Hừ, tiểu tử kia có gì tốt, đáng để ngươi toàn tâm toàn ý với hắn? Khi ta nghe được tin này, thầm nghĩ dù đem ngươi về, lòng của ngươi vẫn ở lại bên tiểu tử đó, có ích lợi gì! Buộc phải thay đổi kế hoạch, sắp xếp giết chết phụ mẫu hắn, khiến ngươi đối hắn hoàn toàn hết hy vọng. Chính ngươi cũng thấy, một kẻ mềm yếu như thế, sao xứng với ngươi?”

Giọng nói dịu đi: “Tiểu Thu nhi, ngược lại ngươi trở về bên ta, trên đời này chỉ có ta mới đủ khả năng bảo hộ ngươi, chỉ ta mới có thể cho ngươi hưởng cuộc sống tốt đẹp, ngươi còn chưa hiểu?”

“ Hiểu, ta đương nhiên hiểu.” Nhắm mắt lại, Lãnh Vu Thu cười đến chua xót. Kẻ hủy hoại cả cuộc đời ta, cư nhiên còn luôn miệng nói yêu ta! Nực cười làm sao! “Ta hiểu rằng chỉ cần ngươi còn sống ngày nào, ta, và cả những người bên cạnh ta vĩnh viễn không thể có cuộc sống tốt đẹp!”

“Biết vì sao ta mang ngươi đến đây?” Ngón tay hắn chỉ vào chiếc cầu tạm, “Xích sắt bên dưới đã bị ta chặt đứt, chỉ còn tấm ván gỗ trên mặt chống đỡ, di chuyển bình thường sẽ không phát hiện, chỉ cần dụng lực chấn động….”

Chân hắn cố sức giậm mạnh, cầu gỗ nhất thời ầm ầm nứt ra!

“Tiểu Thu nhi, ngươi điên rồi sao?”

Hoa Cử Bằng cả kinh, phi thân định kéo đoạn cầu sát vách núi, tay chân lại bị Lãnh Vu Thu giữ chặt lấy!

Sắc mặt Hoa Cử Bằng thảm biến: “Tiểu Thu nhi, ngươi….” vùng vẫy vài lần vẫn văn ti vị động (không suy suyển, xuất xứ: “Tam thiên lý giang sơn” của Dương Sóc), rốt cuộc thở dài, gượng cười nói: “Mà thôi, mà thôi, có thể cùng ngươi chết chung, phu phục hà cầu! (không mong gì hơn, trích “Kinh thi – Bội Phong – Kích Cổ)”

Lãnh Vu Thu cảm thấy thân thể như mũi tên đang lao xuống, tử vong ngay dưới chân, giờ khắc này trong lòng lại bình tĩnh không gì sánh được!

Hắn nghĩ tới phụ mẫu, nghĩ tới Nguyệt nhi đã khuất, nghĩ tới Sơn Trung Tử, nghĩ tới Hàn nhi, cuối cùng là nghĩ tới Sở Hành Vân.

Hắn sẽ vì bản thân tuyệt tình mà thương tâm? Không còn quan hệ, tình ái như mây khói, vết thương lòng ngày nào đó sẽ phai nhạt. Giống như bản thân tuy mất Nguyệt nhi, nhưng lại gặp hắn. Chỉ hy vọng hắn sống tìm được tháng ngày hạnh phúc, đủ để nhớ rằng: đã từng có một người tên Lãnh Vu Thu, đã từng một thời cùng hắn quá vãng.

Nếu hắn có thể cảm thông, còn nhớ đến bản thân thì thật tốt; nếu không thể cảm thông, dù là hận, cũng không muốn hắn quên mất người này!

Gió vút qua bên tai, mơ hồ nghe như có ai đang gọi tên hắn.

Như vậy xa xôi, tựa tận chân trời; lại như thế rõ ràng, tựa kề bên tai.

Là hắn sao?

Không kìm được lòng mỉm cười thật khẽ, đồng thời nước mắt cũng tuôn rơi.

Sở Hành Vân nằm trên thân cây, máu không ngừng chảy tràn nơi khóe miệng.

Thanh âm Lãnh Vu Thu như lời chú niệm âm ám quanh quẩn bên tai: từ khi ngươi đâm ta một kiếm, tình cảm ngươi và ta đã bị chính tay ngươi đoạn lìa, ngươi đi đi, tránh cho tự rước lấy nhục!

Vu Thu, Vu Thu, sao ngươi có thể tuyệt tình như thế?

Đau lòng, đau triệt tâm can. “Phụt” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu lớn.

Sau ngụm máu này, tâm đột nhiên trở nên thanh tỉnh.

Sai! Vu Thu sẽ không như vậy với hắn, sẽ không!

Lảo đảo chạy trở về, nhìn thấy cây cầu tạm kia đã gãy, hai người giằng co dây dưa đang rơi xuống.

Nhịp tim, đình chỉ.

“VU THU!”

Tiếng gào tê tâm liệt phế vang vọng nơi khe núi, thật lâu chưa tiêu tan.