Tỉnh lại từ trong hồi ức, ánh mắt Mộng Hàm Yên không còn mờ mịt nữa.
Nàng biết rõ mình trở về nơi này là để tìm hồn phách bản thân, đây chính là cơ hội sống của nàng.
- Trấn!
Trong tay Thanh Ý Dao xuất hiện một bình trấn yêu, bắt yêu quái kia vào trong bình.
Nhìn thấy Mộng Hàm Yên lúc này đã dần dần có dáng vẻ trong ký ức, đáy lòng hắn dâng lên một tình cảm dịu dàng khôn tả.
Thái hậu nương nương ngã trên ghế hôn mê, Mặc Cẩn Tà lập tức sai người đưa nàng ấy về chữa trị.
- Thái hậu chỉ là trong thời gian ngắn không thích ứng được, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lên thôi.
Thanh Ý Dao nói khiến họ an tâm.
Lúc này mọi người mơ màng tỉnh lại, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Khúc nhạc của Cầm hầu thật tuyệt vời!
Mặc Cẩn Tà vỗ tay, mọi người cũng hoàn hồn lại, nhìn về phía Cầm hầu Mai Hàn Sênh, cùng nhau vỗ tay khen hay.
“Ban nãy xảy ra chuyện gì thế?”
Nguyệt Thiển Mi xoa trán, cảm giác trước đó giống như một giấc mộng.
- Sớm đã nghe nói công chúa Nguyệt tộc giỏi nhất là thổi sáo, tiếng sáo rất lay động lòng người, không biết hôm nay có cơ hội được thưởng thức hay không?
Mặc Cẩn Tà nói, ánh mắt nhìn Nguyệt Thiển Mi.
- Vậy Thiển Mi xin bêu xấu rồi.
Nguyệt Thiển Mi bây giờ là công chúa Nguyệt tộc đưa đến hòa thân, dù trong lòng không muốn cũng không có quyền lựa chọn.
- Công chúa Nguyệt tộc ở đây đâu chỉ một người! Bệ hạ không được phân biệt đối xử chứ?
Tử Cung Diên nói, muốn kéo Mộng Hàm Yên xuống nước.
Nàng ta không được bệ hạ chú ý nên mượn cơ hội này biểu hiện một phen.
- Đúng vậy! Hai vị giai nhân Nguyệt tộc cùng nhau biểu diễn, đó mới là hoàn mỹ!
- Thật khiến người ta mong đợi!
Những người khác xem Nguyệt Thiển Mi là phe địch thi nhau lên tiếng phụ họa.
Họ cảm thấy dù Nguyệt Thiển Mi rất xuất sắc nhưng muội muội chắc chắn không được, đến lúc đó hai người cùng biểu diễn, nhất định sẽ làm hỏng khúc nhạc của Nguyệt Thiển Mi.
Như vậy, long nhan giận dữ, hai người đó đều không chiếm được chỗ tốt.
- Ý kiến này không tệ! Vậy mời hai vị công chúa Nguyệt tộc cùng biểu diễn!
Mặc Cẩn Tà nhìn Mộng Hàm Yên, vốn nghĩ nàng sẽ có thần sắc hốt hoảng, nhưng nàng lại bình tĩnh tự nhiên mỉm cười, ung dung đồng ý.
- Được! Tỷ tỷ tấu khúc, ta khiêu vũ.
Mộng Hàm Yên gật đầu với Nguyệt Thiển Mi, cả người hờ hững, tựa như một đóa sen bên hồ, duyên dáng yêu kiều, gọn gàng dứt khoát.
Nguyệt Thiển Mi lấy ra thanh sáo ngọc mang theo bên mình, bắt đầu thổi lên.
Mai Hàn Sênh đánh đàn hòa với nàng, tiếng đàn tiếng sáo giao nhau, đẹp không tả xiết.
Trên đài hoa trong đại điện, Mộng Hàm Yên tay áo khẽ tung bay, bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng khiêu vũ, đẹp tựa thiên tiên.
Lung linh điệu vũ, giai nhân như mộng.
Tay trắng của nàng khẽ nâng lên, ngón tay ngọc như lan nhẹ nhàng uyển chuyển. Dáng múa rung động lòng người, thướt tha tao nhã, tựa như bươm bướm khoan thai tiến đến.
Tiếng đàn và tiếng sáo du dương phối hợp không chê vào đâu được, họ ngầm hiểu lẫn nhau cứ như đã từng hợp tấu vô số lần. Trên thực tế, họ đều biết đây là lần đầu tiên hợp tấu, nhưng lại cực kỳ ăn ý.
Thấy Mộng Hàm Yên múa đẹp như vậy, mọi người đều ngơ ngác.
Ánh mắt Quỷ vương Tuyết Trần Phong dịu dàng nhìn nàng, lúc này nàng tựa như nụ hoa chớm nở rộ ra dưới ánh mặt trời, lộ rõ vẻ mỹ lệ vô song.
- Tiểu Yên, nàng về rồi.
Thanh Ý Dao khẽ thầm thì, điệu múa chấn động cả trời và người như thế chỉ có Tiểu Yên của hắn mới có thể nhảy.
Hắn cảm giác được, nàng thực sự đã trở về.
Không còn là một tiểu nha đầu ngây ngô nữa, thần nữ chân chính đã trở về.
“Đây là tiểu nha đầu kia ư?”
Mặc Cẩn Tà ngớ người nhìn nàng, nữ tử nhảy múa duyên dáng kia phảng phất như tiên nữ từ trên trời hạ xuống, không chút khói lửa nhân gian, khiến người ta không thể khinh nhờn.