Dạ tiệc cung đình lần này được thiết đặt ở Khinh Vũ Cung, Khinh Vũ Cung vàng son lộng lẫy thể hiện rõ rệt khí thế hoàng gia.
Từng chiếc đèn lồng được thắp sáng như từng đóa hoa mỹ lệ nở rộ trong màn đêm.
Lúc Tuyết Trần Phong đến cửa Khinh Vũ Cung, Đỗ Trản xuất hiện bên cạnh, bẩm báo tình hình với hắn.
- Nguyệt Thiển Mi đã ở bên trong, chúng ta vào có thể gặp nàng ấy.
- Tên kia không làm gì Nguyệt tỷ tỷ chứ?
Mộng Hàm Yên lo lắng nói, được Tuyết Trần Phong mang xuống khỏi lưng ngựa.
- Có thể làm gì? Đừng lo lắng không đâu! Nàng vẫn nên lo cho chính mình thì hơn!
Tuyết Trần Phong cất bước đi vào Khinh Vũ Cung, Mộng Hàm Yên vội vã đi theo.
- Bái kiến điện hạ!
Thủ vệ cửa cung vội vàng hành lễ, thấy nàng là người Quỷ vương mang đến thì không dám cản.
Lúc này trong Khinh Vũ Cung vô cùng náo nhiệt, vào bên trong cung điện, hơi lạnh bên ngoài lập tức bị hơi nóng bên trong xua đuổi.
- Nơi này thật ấm áp!
Mộng Hàm Yên tò mò đánh giá Khinh Vũ Cung, ở đây ai nấy đều lộng lẫy cao quý, tuấn nam mỹ nữ, y hương tấn ảnh. (1)
(1) Y hương tấn ảnh: chỉ phục sức hoa lệ của phụ nữ, hoặc dùng để ví von phụ nữ.
- Tòa Khinh Vũ Cung này rất đặc biệt, dùng ngọc ấm rải dưới sàn, mùa đông cũng không cảm thấy lạnh.
Tuyết Trần Phong nói, giải đáp nghi hoặc trong lòng Mộng Hàm Yên.
Lúc này, một con chim nhỏ bay đến trên vai hắn.
- Tự nàng tùy tiện tìm chỗ chơi đi, lát nữa bổn vương quay lại.
Hắn thấy con linh điểu kia, biết là Thanh Ý Dao tìm mình, bèn vội vã rời đi.
Bên ngoài trời đông giá rét, hắn thấy nàng thân thể yếu đuối nên không mang nàng theo.
- Nè, sao huynh nói đi là đi vậy!
Mộng Hàm Yên thấy hắn rời đi, nhất thời không có cảm giác an toàn.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng ở bên cạnh hắn, trừ hắn ra, không ai có thể bắt nạt nàng.
Một cảm giác an toàn không tên khiến nàng vô thức ỷ lại hắn.
“Xí xí xí! Mình làm gì mà ỷ lại huynh ấy? Huynh ấy chính là một tên đại khốn kiếp!”
Nàng vội vã lắc đầu, loại ý nghĩ kia thực sự là không được!
Lúc này, nàng thoáng thấy bóng dáng Nguyệt Thiển Mi trong đám người, bèn vạch đám đông đi tới.
Tối nay Nguyệt Thiển Mi không đeo khăn che mặt, ngọc dung mỹ lệ quyến rũ mê người. Bộ váy dài màu vàng ánh trăng cũng lộ rõ sự cao quý như trăng sáng.
Tóc dài như thác, trâm cài linh lung, thanh tân thoát tục.
- Ôi chao! Đây không phải Nguyệt công chúa ư? Chúng ta phải trốn mau lên, nếu nàng ta đột nhiên nổi điên thì khủng khiếp lắm.
Tử Cung Diên và các tiểu chủ nhân đã đợi ở đây từ sáng sớm, ai nấy đều ăn diện vô cùng lộng lẫy.
Lúc này thấy Nguyệt Thiển Mi, mũi nhọn của họ đều chỉa về nàng ấy.
- Đây chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân à? Quả nhiên đẹp như thiên tiên!
Một vương gia lên tiếng khen ngợi, vẻ mặt hâm mộ.
- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân gì chứ, chẳng qua là một con yêu quái thôi! Chỉ biết đi khắp nơi câu hồn nam nhân!
Tử Cung Diên nói chua loét, không biết tại sao Nguyệt Thiển Mi vẫn chưa chết, lại xuất hiện ở nơi này.
- Tự cô không soi gương đi, cô mới là yêu quái á! Trời lạnh thế này mà cô mặc ít như vậy, mát lắm hả?
Mộng Hàm Yên vạch đám đông ra, ngang ngược đi vào.
- Ồ, ta tưởng ai làm càn như vậy! Hóa ra là muội muội của yêu quái!
Tử Cung Diên nói rất đường đường chính chính, thấy Mộng Hàm Yên cũng tới, ánh mắt nàng ta hận không thể khoét lỗ hai nàng.
- Chính mắt tỷ muội chúng ta trong cung thấy nàng ta biến thành yêu quái, ra tay hại người, vô cùng tàn nhẫn. Bệ hạ thân thể ngàn vàng, nếu giữ con yêu quái này ở đây, làm bị thương bệ hạ thì sao?
- Thật ngại quá, là đích thân bệ hạ phái người đón ta tới, cho nên, cô không cần phải bận tâm quá nhiều.
Nguyệt Thiển Mi nhàn nhạt nói, thấy Mộng Hàm Yên đến đây, nàng không khỏi lộ vẻ lo lắng.