Một ly rượu uống vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Hàm Yên đỏ bừng, như ánh tà dương nơi chân trời treo trên dung nhan diễm lệ.
Đôi môi đỏ kiều diễm ướt át khiến người ta có dục vọng muốn hôn lên.
Tuyết Trần Phong nhớ tới nụ hôn nóng bỏng trong miếu thần nữ vào đêm tuyết ấy, ánh mắt lộ vẻ mê ly.
Hắn không say vì rượu, chỉ say vì người.
- Huynh nhìn ta làm gì?
Mộng Hàm Yên bị hắn nhìn mà xấu hổ, lườm hắn, che giấu sự hoảng loạn trong nội tâm.
- Bổn vương nhìn vương phi của mình chẳng lẽ không được sao? Đây là tín vật của Tuyết vương phi, nàng giữ bên người.
Tuyết Trần Phong lấy ra một cái ấn tỷ thạch anh hồ điệp, tự tay giao vào tay Mộng Hàm Yên.
- Đây là bướm địa ngục! Đẹp quá!
Nàng nhìn ấn tỷ thạch anh hồ điệp sinh động như thật, là hồ điệp lập thể bên trên ấn tỷ hình vuông.
Bươm bướm nửa trong suốt mỹ lệ được khắc ra từ thạch anh cực kỳ xinh đẹp!
Bướm địa ngục màu tím như tơ như sợi, mỏng manh trong suốt, rất có cảm giác lộng lẫy.
Trên đôi cánh lớn xinh đẹp mềm mại thêu hoa văn hoa cà độc dược tuyệt sắc diêm dúa.
Đây là bươm bướm đẹp nhất nàng từng thấy!
Thấy mặt lưng ấn tỷ có khắc bốn chữ lớn, nàng đọc ra:
- Ấn tỷ Tuyết phi.
Cái ấn tỷ này không lớn, có thể mang theo bên người.
Ngoài cửa vang lên tiếng quản gia:
- Điện hạ, trong cung có chỉ truyền đến!
- Nói! Chuyện gì?
Tuyết Trần Phong nhàn nhạt hỏi.
- Bệ hạ mời Quỷ vương điện hạ vào cung dự tiệc tối, nói là yến tiệc tuyển phi của bệ hạ, Quỷ vương điện hạ nhất định phải có mặt. Trên ý chỉ còn ghi rõ rằng Quỷ vương điện hạ phải mang theo Mộng Hàm Yên cô nương cùng đi, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Quản gia rụt rè nói, chỉ sợ lời truyền đạt khiến Quỷ vương giận dữ.
- Nhớ kỹ, Mộng Hàm Yên là vương phi nương nương của các ngươi, sau này đừng để bổn vương nghe bất kỳ ai trong phủ gọi thẳng tục danh của nương nương.
Tuyết Trần Phong nói, ngữ điệu mang ý chiếm hữu bá đạo.
Quản gia lau mồ hôi lạnh, vội vã lên tiếng vâng lời:
- Dạ! Dạ!
- Bây giờ bảo người chuẩn bị cung trang nhập cung cho vương phi nương nương!
Tuyết Trần Phong thực chờ mong tối nay khi gặp Mặc Cẩn Tà, hắn ta sẽ có biểu cảm gì.
- Tuân lệnh.
Quản gia đáp, không dám mảy may trì hoãn.
- Xem ra bổn vương phải chuẩn bị một thị nữ hầu hạ nàng mới được, cả phủ này đều là đám nam nhân thô kệch, chỉ sợ hầu hạ không chu đáo.
Tuyết Trần Phong nghĩ, bản thân hắn không cần thị nữ nhưng Mộng Hàm Yên không thể để những nam nhân kia hầu hạ.
- Không cần! Ta thích một mình, không thích có người theo.
Nàng vội vã lắc đầu, nàng cũng không quen được người hầu hạ, tự mình chăm sóc mình là được.
- Chúng ta không đi bắt yêu quái sao?
Nàng canh cánh về chiếc quạt thời gian, nếu có nó trong tay, nói không chừng có thể biết được bí mật của nàng.
- Đừng vội, nếu cung yến buổi tối là tiệc tuyển phi của Mặc Cẩn Tà thì thái hậu nương nương nhất định phải tham dự, lúc đó chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Bổn vương tiến cung trước thương lượng đối sách với Thanh Ý Dao, đến giờ sẽ có người đưa nàng vào cung.
Tuyết Trần Phong căn dặn xong xuôi liền đeo mặt nạ vào, thay y phục rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Mộng Hàm Yên nhìn gian phòng nến đỏ soi rọi, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, nàng đã lắc mình biến thành vương phi của hắn rồi.
Nhưng nàng sẽ không ngoan ngoãn làm vương phi, chờ sau khi cứu Nguyệt tỷ tỷ, nàng lại tìm một cơ hội, lòng bàn chân bôi dầu lập tức chuồn đi.
Hiện tại có Mặc Cẩn Tà nhìn chằm chằm, nàng vẫn nên ở lại bên cạnh Tuyết Trần Phong sẽ an toàn hơn một chút.
- Vương phi nương nương, đây là xiêm y và trang sức của người.
Một đám người hầu đua nhau dâng xiêm y tinh xảo và trang sức hoa lệ vào, bày đầy một dãy, sáng lóa mắt Mộng Hàm Yên.