Nghe tiếng vang lớn bên tai, khóe môi Mặc Cẩn Tà cong lên nụ cười đắc ý, cúi người hôn về phía đôi môi đỏ của Mộng Hàm Yên.
Bên môi chạm phải cảm giác lạnh lẽo, hắn định thần nhìn lại thì thấy nàng cầm một tấm gương chắn lên mặt mình.
Nụ hôn này của hắn vững vàng rơi vào trên gương.
Rõ ràng hắn đã định chú thân thể nàng, không biết tại sao nàng có thể thoát được khống chế?
Hắn lập tức bỏ thêm linh lực khóa lại thân thể nàng, đỡ cho nàng chạy trốn.
- Mặc Cẩn Tà! Ngươi lập tức lăn xuống khỏi nàng!
Quỷ vương thấy cảnh Mặc Cẩn Tà đè lên Mộng Hàm Yên muốn hôn nàng, con ngươi nơi đáy mắt co lại, toát ra vẻ nguy hiểm.
- Quỷ vương điện hạ! Đây là tẩm cung của bệ hạ, xin dừng bước!
Ảnh vệ xuất hiện trước mặt Quỷ vương, thấy dáng vẻ như muốn giết người của hắn thì lên tiếng khuyên can.
- Cút!
Ống tay áo Quỷ vương vung lên, ảnh vệ bị đập thẳng vào tường.
Bóng dáng hắn lóe lên như ma quỷ, một giây sau liền xuất hiện trước mặt Thiên Vũ đế quân Mặc Cẩn Tà.
- Tự ngươi cút? Hay là bổn vương giúp ngươi?
Giờ khắc này tâm trạng hắn vô cùng tồi tệ, lửa giận trong lòng hầu như muốn nổ tung, ánh lửa hừng hực trong mắt hắn, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm.
- Quỷ vương, ngươi đừng quá càn rỡ! Đây là ái phi bổn đế mới nạp, lẽ nào vương huynh muốn ở đây xem bổn đế lâm hạnh ái phi?
Mặc Cẩn Tà không đứng dậy mà xoay người nằm nghiêng trên giường bên cạnh Mộng Hàm Yên, một tay chống đầu, tư thế biếng nhác mà quyến rũ, tay còn lại đang vuốt ve khóa trường mệnh phượng hoàng treo trước ngực nàng.
Dung nhan tuấn tú lạnh lùng nở nụ cười khoe khoang đắc ý.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Quỷ vương, hắn cảm thấy tâm trạng vô cùng vui sướng.
- Nàng sao có thể là phi tử của ngươi?
Quỷ vương kéo Mộng Hàm Yên lại, nhìn dáng vẻ nàng tay cầm kính chiếu yêu đặt trên mặt khiến hắn đau lòng muốn chết.
Nàng yếu đuối như vậy, căn bản không thể nào phản kháng Mặc Cẩn Tà. Nếu hắn đến muộn, chẳng phải nàng sẽ bị sàm sỡ hay sao?
- Bổn đế nói nàng là phi tử thì nàng đương nhiên là phi tử. Nữ tử trong hậu cung này đều là nữ nhân của bổn đế, chỉ xem xem bổn đế có muốn hay không mà thôi!
Mặc Cẩn Tà chăm chú nhìn Mộng Hàm Yên, nữ nhân này hắn không thể không muốn!
Quỷ vương quan tâm nàng như vậy, sao hắn có thể không muốn chứ?
- Tôi không phải nữ nhân trong hậu cung của ngài, tôi chỉ tới chơi thôi, lập tức đi ngay!
Mộng Hàm Yên thật muốn đem kính chiếu yêu trong tay đập vào mặt hắn, cho hắn biết tại sao hoa lại đỏ.
Cái tên này uống lộn thuốc rồi! Lại còn muốn phong nàng làm phi!
Nàng vẫn là một cô nhóc mà hắn cũng không buông tha, quá cầm thú!
- Muốn đi? Không được! Hoàng cung này nàng vào thì dễ nhưng ra thì khó như lên trời. Bổn đế đã đưa ý chỉ hòa thân đến Nguyệt tộc các nàng, việc này cứ thế mà quyết định đi.
Mặc Cẩn Tà từng bước từng bước đi tới trước mặt Mộng Hàm Yên, khóe môi mang theo nụ cười không có ý tốt.
- Bổn đế phong nàng làm quý phi, phong hào là Mộng. Nàng có hài lòng không?
Lời hắn vừa dứt, thân thể Mộng Hàm Yên khẽ run lên.
Hắn biết thân phận của nàng, chữ “Mộng” ý tứ sâu xa này chính là lời cảnh cáo hắn dành cho nàng.
- Mộng quý phi mới vào hoàng cung có lẽ chưa biết tội khi quân sẽ phạt thế nào nhỉ? Đó là tội chết!
Mặc Cẩn Tà cười gian lạnh lùng khiến Mộng Hàm Yên cảm thấy lạnh lẽo sâu sắc.
- Nghe nói Nguyệt công chúa trở về từ cõi chết, nếu nàng ấy biết tin muội muội mình trở thành quý phi, nhất định sẽ rất vui mừng.
- Ngươi!
Mộng Hàm Yên nghe được ý của hắn chính là dùng Nguyệt Thiển Mi để uy hiếp nàng.
Nếu nàng chạy trốn, tội khi quân này sẽ rơi xuống đầu Nguyệt Thiển Mi, sẽ liên lụy tỷ ấy bị xử tử.
Tên khốn này thực quá đáng ghét!