Quỷ vương cõng Mộng Hàm Yên tìm kiếm Nguyệt Thiển Mi trong hoàng cung, nhưng hoàng cung thực quá lớn, bọn họ tìm rất lâu cũng không tìm thấy.
Mộng Hàm Yên vừa lạnh vừa buồn ngủ, nằm trên lưng hắn suýt thì ngủ thiếp đi.
Nàng ngửi mùi trên người hắn, cảm giác rất quen thuộc.
Mùi hương thoang thoảng này rất giống với “trích tiên” nàng gặp trong ngày đầu tiên vào cung.
- Tuyết Trần Phong.
Mộng Hàm Yên nửa mê nửa tỉnh gọi ra cái tên này, không phát hiện cơ thể Quỷ vương hơi run rẩy, ánh mắt lóe lên.
Quỷ vương nghe nàng gọi ra cái tên trong vô thức, khóe môi dưới mặt nạ phượng hoàng khẽ cong.
Đúng là một tiểu nha đầu nhạy cảm!
Dù lúc này hắn đeo mặt nạ, nàng dường như cũng cảm giác được gì đó.
- Bé con, buồn ngủ thì về ngủ đi!
Quỷ vương thấy nàng rất mệt mà thân thể của nàng vốn đã yếu sẵn, đâu chịu nổi hành hạ như thế.
- Không muốn về, tôi phải tìm Nguyệt tỷ tỷ!
Mộng Hàm Yên lắc đầu, dụi dụi mắt, nâng cao tinh thần cho mình.
Lúc này, một con chim xanh bay vào tay Quỷ vương, cùng với nó là một giọng nói vang lên bên tai hắn.
- Đi theo tôi, tôi có thể đưa các ngươi đi tìm người!
Quỷ vương cảm nhận được khí tức của Thanh Ý Dao trên con chim xanh này liền đi theo nó, cuối cùng họ dừng lại bên ngoài Trường Ca Điện.
- Chính là chỗ này!
- Đây không phải là nơi ở của Cầm hầu sao?
Mộng Hàm Yên thấy Trường Ca Điện thì biết ngay đây là nơi Cầm hầu ở.
- Sau khi chúng ta vào, ngươi nhớ đừng đánh rắn động cỏ. Chúng ta xác định bên trong có người bị yêu quái nhập thì thông báo cho Thanh đạo trưởng, để hắn xử lý.
Quỷ vương hiện đang phụ trách xác nhận xem yêu quái bám lên người ai, Thanh Ý Dao chỉ có thể xác định phạm vi yêu quái ở, nhưng một phạm vi đông người sẽ quấy nhiễu đến việc cảm ứng yêu khí.
Lần này vì Nguyệt Thiển Mi đột nhiên hóa yêu nên họ mới có thể xác nhận là ai.
- Ừm!
Mộng Hàm Yên gật đầu, ngoan ngoãn nằm trên lưng, hai tay vòng quanh cổ hắn.
Họ thấy trong phòng có ánh đèn liền bí mật đi qua, phát hiện các cửa sổ đều đóng chặt.
Quỷ vương đâm thủng một lỗ nhỏ, nhìn vào thấy Nguyệt Thiển Mi ở bên trong.
- Người đang ở trong đó!
Quỷ vương xác nhận Nguyệt Thiển Mi ở bên trong liền dự định phái binh bao vây bên ngoài rồi sau đó thông báo cho Thanh đạo trưởng đến bắt yêu quái.
Nhưng đột nhiên cổng lớn của Trường Ca Điện bị mở ra, một đám cấm vệ quân tay cầm đuốc xông vào.
Nguyệt Thiển Mi nghe được âm thanh bên ngoài, dung nhan như ngọc lộ vẻ kinh hoảng.
- Đừng sợ, huynh ra ngoài xem xem!
Mai Hàn Sênh nói rồi cất bước ra ngoài.
- Có chuyện gì?
- Yêu quái ở bên trong, đánh chết ả ngay tại chỗ!
Thủ lĩnh cấm vệ quân ra lệnh, một đám cấm vệ quân liền cầm đao vọt vào.
Mai Hàn Sênh thấy thế, không khỏi thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng lạnh lùng hơn:
- Đây là nơi ở của bổn hầu, các ngươi ai dám làm bậy!
- Mạt tướng thế này cũng là vì bảo vệ an nguy cho Cầm hầu, trong cung bây giờ đã chết mười mấy người rồi, nhất định phải tiêu diệt con yêu quái này, mong Cầm hầu phối hợp! Đây là lệnh bài lục soát cung!
Thủ lĩnh cấm vệ quân lấy ra lệnh bài hướng về phía Mai Hàn Sênh, mọi người vọt vào nhà tìm kiếm.
Nguyệt Thiển Mi không muốn để Mai Hàn Sênh bị liên lụy, vội vã nhảy ra ngoài cửa sổ.
- Yêu quái ở đó! Mau bắn tên!
Từng đợt mưa tên rơi xuống, nhắm về phía Nguyệt Thiển Mi.
- Khốn kiếp! Ngài đã nói không làm Nguyệt tỷ tỷ bị thương! Tôi ghét ngài!
Mộng Hàm Yên thấy Nguyệt Thiển Mi gặp nguy hiểm thì mặc kệ vết thương ở chân, lập tức nhào tới, đẩy nàng ấy ngã xuống đất.
Nàng thấy đôi mắt nàng ấy biến thành màu đỏ thì nắm chặt tay nàng ấy:
- Nguyệt tỷ tỷ! Chạy mau!
- Yên nhi!
Nguyệt Thiển Mi thấy Mộng Hàm Yên tới cứu mình, mưa tên lướt qua người, đôi mắt nàng tức thì khôi phục lại ánh sáng.
- Đừng lo cho muội, tỷ chạy mau đi! Họ muốn giết tỷ!
Mộng Hàm Yên vội vã bảo Nguyệt Thiển Mi rời khỏi nơi này.
- Yên nhi, tỷ không có giết người.
- Phải phải, muội tin tưởng Nguyệt tỷ tỷ!
Mộng Hàm Yên gật đầu thật mạnh, nàng không tin Nguyệt Thiển Mi sẽ giết người.
Nguyệt Thiển Mi thấy trên tường cung điện cũng có cung tiễn thủ đứng, từ trong ra ngoài đều đã bị bao vây.
- Yên nhi, trốn không thoát đâu, nơi này đã hoàn toàn bị bao vây rồi.
- Mau bắt muội làm con tin.
Mộng Hàm Yên biết chỉ có thể đánh cược một lần.
Nàng thấy Nguyệt Thiển Mi do dự thì lập tức thúc giục:
- Nhanh lên!
Nguyệt Thiển Mi bắt Mộng Hàm Yên đứng dậy, ngón tay ngọc thon dài mọc ra móng tay sắc bén giữ lấy cổ nàng.
- Các ngươi ai dám cử động, ta sẽ giết nàng ta!
- Hai ngươi là cùng một bọn! Giết chung cả lũ!
Thủ lĩnh cấm vệ quân cười lạnh nói, rõ ràng hắn thấy tiểu nha đầu này lao tới bảo vệ yêu quái kia, tưởng hắn mù à?
Nếu đã là đồng bọn thì cứ giết chung cả lũ.
- Ai dám động đến nàng ấy?
Quỷ vương thấy Nguyệt Thiển Mi bắt Mộng Hàm Yên, lúc này nàng ta đang bị yêu quái nhập, bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra chuyện không lý trí.
Thấy Quỷ vương đi ra, tất cả mọi người đều cảm thấy như có một cơn gió lạnh ập tới.
- Quỷ vương điện hạ! Không thể thả yêu quái này đi được! Bằng không hậu hoạn vô cùng…
Thủ lĩnh cấm vệ quân còn chưa nói hết đã bị Quỷ vương ngắt lời:
- Bổn vương cần ngươi dạy?
Quỷ vương đi tới trước mặt mọi người, nhìn ánh mắt phẫn nộ của Mộng Hàm Yên, hắn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Những cấm vệ quân này không phải do hắn gọi tới, nhưng hình như nàng hiểu lầm rồi.
Ai bảo họ vừa tới thì những cấm vệ quân này cũng tới cơ chứ.
Trong hoàng cung, trừ Quỷ vương, chỉ có Thiên Vũ đế quân Mặc Cẩn Tà là có thể trực tiếp phái ra cấm vệ quân.
Xem ra là ý của Mặc Cẩn Tà.
Đúng là oan uổng mà!
- Để họ đi!
Nghe lời Quỷ vương, cấm vệ quân chỉ có thể tản ra, nhường một con đường.
Nguyệt Thiển Mi lúc này sức lực đặc biệt mạnh, sau khi mang Mộng Hàm Yên rời khỏi Trường Ca Điện thì trực tiếp tóm lấy nàng nhảy vài cái, bỏ chạy vào trong bóng tối.
- Hừ!
Quỷ vương nhìn mấy gã xấu xa này thì hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Lần này hắn bị bé con hận rồi!
Hắn lập tức đuổi theo, lỡ như yêu tính của Nguyệt Thiển Mi đại phát, làm tổn thương bé con thì hỏng bét.
Chân Mộng Hàm Yên bị thương, dưới sự hướng dẫn của nàng, hai người vào trong một ngôi miếu thần nữ anh đào tím hẻo lánh.
Ngôi miếu thần nữ này bây giờ có thể vào được, Nguyệt Thiển Mi nhảy nhẹ một cái là có thể mang Mộng Hàm Yên vào trong miếu cổ.
Nguyệt Thiển Mi thấy trên cổ Mộng Hàm Yên có dấu vết màu đỏ thì đau lòng hỏi:
- Yên nhi, muội vẫn ổn chứ?
Sức mạnh của nàng bây giờ, bản thân nàng cũng không khống chế được khiến nàng rất khó xử.
- Nguyệt tỷ tỷ, muội không sao, tỷ trốn được là tốt. Muội vốn muốn tới tìm tỷ, ai ngờ những cấm vệ quân kia cũng theo tới.
Mộng Hàm Yên nghĩ mà phát sợ, sợ không còn gặp Nguyệt Thiển Mi nữa.
Nguyệt Thiển Mi rơi lệ, thấy Mộng Hàm Yên không trách nàng, trong lòng nàng ấm áp:
- Để muội bỏ chạy chung với tỷ, tỷ thật áy náy.
Mộng Hàm Yên nắm tay Nguyệt Thiển Mi, nở nụ cười ngọt ngào:
- Không sao! Có khó khăn gì cũng đừng sợ, tỷ muội chúng ta cùng nhau vượt qua.