- Tuyết U ca ca, có phải chúng ta sắp đến chỗ huynh nói không?
Mộng Hàm Yên ngửi hương thơm nọ, cái bụng vốn đói lép kẹp lại phát ra tiếng “ục ục”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng hây hây đỏ, có chút xấu hổ.
Không biết nàng đã bao lâu chưa ăn gì vào bụng rồi!
Bụng nhỏ bồn chồn khiến nàng cảm thấy hơi mất mặt.
- Đằng trước là đến rồi! Sắp được ăn ngay thôi!
Tuyết U nghe vậy cũng biết là nàng đói lắm.
Bước chân hắn nhanh hơn, vén những vạt lá xanh to ra, trước mắt rộng mở thoáng đãng.
Một cây ăn quả vô cùng to lớn xuất hiện trước mắt họ, sinh trưởng bên vách đá cao và dốc.
Quả của nó như bảy viên đá quý nằm giữa những chiếc lá xanh, vỏ quả có màu cầu vồng xinh đẹp.
Hương thơm đậm đà tỏa ra từ quả bay theo gió.
Cây ăn quả bên vách đá, đón gió sừng sững ngàn năm, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, dầm mưa dãi nắng.
- Quả đẹp quá! Nó tên là gì vậy?
Mộng Hàm Yên nhìn vô số quả xinh đẹp trên cây, tò mò hỏi.
- Quả này tên là quả Nghê Hồng, theo trên sách ghi lại, quả Nghê Hồng năm trăm năm nở hoa, năm trăm năm kết quả, chúng ta có thể gặp lúc nó chín, có thể nói là duyên phận một ngàn năm.
Tuyết U nói, quả Nghê Hồng bình thường luôn sống ở nơi đầm lầy núi sâu, muốn nếm thử mùi vị của nó, không biết phải đợi mất bao nhiêu thời gian.
- Để huynh hái xuống cho muội!
Hắn đeo sọt thuốc, cổ tay có một chiếc vòng bạc vô cùng tinh xảo, hắn hơi di chuyển vòng bạc, một sợi tơ mảnh liền bay ra, đầu sợi tơ có cơ quan, móc vào nhánh cây.
Hắn kéo sợi tơ cho ổn định rồi lại cử động vòng bạc, sợi tơ kia bắt đầu thu ngắn, kéo thân thể hắn lên.
Cây đại thụ này cao hơn mười thước, nếu leo lên thì không biết phải mất bao lâu.
- Tuyết U ca ca, muội cũng muốn đi!
Mộng Hàm Yên thấy Tuyết U sắp lên cao thì vội nhảy lên ôm lấy eo hắn, khiến hắn suýt bị dọa rơi xuống.
- Muội ở phía dưới đợi huynh là được! Phía trên nguy hiểm lắm!
Tuyết U sợ nàng rơi xuống nên dùng một tay ôm chặt nàng, thân thể nho nhỏ của nàng dán vào hắn, hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo hắn, khiến tim hắn đập nhanh hơn mấy phần.
Trong lòng giống như có một chú nai con nhảy loạn, tiếng tim đập như trống đánh, hắn lớn như vậy nhưng lần đầu tiên có cảm giác thế này.
Hắn cảm thấy thứ mình ôm dường như là bảo bối quý giá nhất thế gian, không dám buông tay, sợ nàng biến mất không còn bóng dáng.
- Muội muốn tự hái!
Mộng Hàm Yên bị hắn ôm vào lòng, nàng có thể ngửi thấy mùi hương sạch sẽ trên người hắn, toàn thân hắn như mặt trời mới mọc, chiếu ra muôn vàn tia sáng, khiến nàng cảm thấy ấm áp.
- Vậy muội phải bám chặt nhé, tuyệt đối đừng buông tay!
Tuyết U nghe lời nói trẻ con của nàng thì chiều theo ý nàng.
- Ừm ừm.
Mộng Hàm Yên gật đầu, dựa đầu vào ngực hắn, nhìn họ càng ngày càng cao, váy nàng cũng bị gió núi thổi lên.
Họ đến vị trí chạc cây, Tuyết U dịu dàng nói:
- Sắp lên tới rồi! Nhất định phải cẩn thận!
- Vậy muội leo lên trước!
Mộng Hàm Yên không hề sợ độ cao, nàng buông tay ôm Tuyết U, túm lấy cành cây phía trên.
Tuyết U cảm giác được nàng buông tay, tim ngừng đập trong chốc lát, may mà hắn vẫn ôm nàng, để nàng không té xuống.
Thân thể mềm mại của nàng cọ xát trên người hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng hành hạ.
Cuối cùng, bàn tay hắn nâng chân nhỏ của nàng, đưa nàng lên chạc cây.
Hắn thấy nàng không mang giày, đôi chân ngọc hơi trầy xước thì trong mắt hiện lên chút đau lòng khó tả.
Nàng đúng là không hề biết tự chăm sóc chính mình!
- Tuyết U ca ca, muội kéo huynh lên!
Mộng Hàm Yên cúi đầu, mái tóc dài như thác rũ xuống, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời qua tàng cây như cánh bướm nhẹ nhàng bay múa.
Nàng cười ngọt ngào, vươn tay về phía Tuyết U. Váy anh đào trắng trẻo tung bay trong gió.
- Không cần!
Tuyết U thu hồi sợi tơ, một tay nắm cành cây, dùng sức nhảy lên, vững vàng đứng trên nhánh cây to, sọt thuốc trên lưng cũng không hề lật đổ.
Tư thế mạnh mẽ hiên ngang ấy khiến mắt Mộng Hàm Yên sáng lên.
- Thật lợi hại!
- Không có gì, chỉ là bình thường quen leo trèo thôi.
Tuyết U nghe nàng khen, lòng ngọt ngào như được quét mật đường.
- Huynh lên trên hái, quả bên dưới để cho muội, lúc muội hái nhớ vịn vào nhánh cây, đừng để ngã.
Hắn nắm nhánh cây phía trên, leo lên cao, đưa tay hái vài quả Nghê Hồng.
Cách chỗ Mộng Hàm Yên không xa cũng có một quả Nghê Hồng, chỉ cần hơi nhón chân là có thể hái được.
Quả lung linh bảy màu trĩu xuống như hạt châu xinh đẹp đầy màu sắc.
Mộng Hàm Yên hái một quả, vẻ mặt vui thích.
Tuyết U hái vài quả bỏ vào trong sọt thuốc.
Hắn vừa hái xong mấy quả, đang muốn hội họp cùng Mộng Hàm Yên thì thấy phía sau nàng có một con mãng xà khổng lồ há miệng đỏ lòm như chậu máu về phía nàng.
Sắc mặt hắn thay đổi, hắn không kịp nghĩ nhiều, vội lấy cuốc nhỏ đào thuốc ném vào trong cái miệng há to của con mãng xà kia, ngăn nó làm bị thương Mộng Hàm Yên.
Hắn cố định sợi tơ chắc chắn trên nhánh cây, động tác nhanh nhẹn nhảy đến cạnh nàng, kéo nàng nhảy thẳng xuống dưới.
- Đi!
Mộng Hàm Yên còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì nghe một tiếng rống to.
“Gràooo!”
Lúc họ nhảy xuống, mãng xà bị chọc giận cũng lao theo, mang theo mùi tanh nồng, tức giận gào thét.
Đó là một con mãng xà già, canh giữ ở đây vô số năm tháng chỉ vì đợi quả Nghê Hồng chín, không ngờ bị hai con người nhỏ bé này nhanh chân đến trước.
Mộng Hàm Yên thấy con mãng xà khổng lồ có thùng nước to như vậy, toàn thân là vảy màu xanh biếc, trông vô cùng dữ tợn.
- Chạy!
Vào khoảnh khắc tiếp đất, Tuyết U liền chặt đứt sợi tơ, bế ngang Mộng Hàm Yên chạy như điên.
Hắn bế kiểu công chúa ôm nàng vững vàng trong ngực.
Dù biết như vậy sẽ làm giảm tốc độ nhưng hắn không nỡ để nàng chạy chân trần trong rừng, lúc trước là hắn không chú ý nàng không mang giày nên mới để nàng đi lâu đến thế.
Hắn chạy rất nhanh, hơn nữa còn cố ý chọn chỗ cây cối rậm rạp mà chạy khiến mãng xà không thể dễ dàng đuổi theo.
Từng gốc đại thụ bị xô ngã phát ra tiếng ầm vang.
- Bên kia có một sơn động!
Mộng Hàm Yên thấy trán hắn rỉ ra mồ hôi hột mà vẫn không bỏ nàng lại để chạy thoát thân thì trong lòng tràn đầy cảm động và ấm áp.
Tuyết U bế nàng vào sơn động rồi lập tức dùng dây leo bên ngoài che phủ cửa động.
- Mau ăn hết quả Nghê Hồng, nó lần theo mùi hương của quả đuổi theo đấy!
Hắn lấy quả Nghê Hồng trong sọt thuốc ra ngoài, dùng nước trong bình rửa sạch, đặt lên một chiếc lá to.
Mộng Hàm Yên cầm một quả Nghê Hồng lên cắn một cái, nhưng vỏ ngoài của quả cứng như đá, nàng căn bản không cắn được.
- Cắn không được! Đây đâu phải quả! Là cục đá nhỏ thì có!
Thấy nàng mặt nhăn mày nhó, Tuyết U cười dịu dàng.