Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 52: Thanh Ý Dao




- Đạo trưởng nói vậy là ý gì?

Quỷ vương nhìn Thanh Ý Dao một cách khó hiểu, đạo sĩ nói chuyện nhất định phải quanh co vòng vèo như thế sao?

- Ngài không phát hiện linh hồn cô ấy không toàn vẹn sao? Nếu hồn phách cô ấy toàn vẹn đương nhiên là linh hồn chí dương chí thuần, có thể hóa giải mệnh kiếp của ngài. Nhưng cô ấy bây giờ chỉ có một hồn trong thân thể, bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng.

Thanh Ý Dao nói rất bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã cuộn trào sóng to gió lớn.

- Một hồn của cô ấy gắn với khóa trường mệnh phượng hoàng, gắng gượng tồn tại giữa thế gian. Nếu Quỷ vương điện hạ muốn dựa vào cô ấy để tìm thần khí thì bần đạo xin khuyên một câu, tha cho cô ấy đi!

Đôi mắt hắn nhìn xa trông rộng, dường như không gì có thể giấu được hắn.

- Bổn vương tự có chừng mực, đạo trưởng quản nhiều quá rồi đấy.

Quỷ vương không thích bị nhìn thấu, như vậy khiến hắn rất không thoải mái, cũng rất không có cảm giác an toàn.

- Trước hết mời điện hạ lánh đi, bần đạo có chuyện muốn nói riêng với vị tiểu cô nương này.

Thanh Ý Dao làm tư thế mời, Quỷ vương nhìn hắn, thu lại hạt châu kia, bay thẳng xuống lầu.

Hắn nhìn thấy Mộng Hàm Yên đang đứng dưới một cây hoa mai trắng, váy dài màu hồng, mai trắng làm nền, người còn yêu kiều hơn cả hoa.

Sắc mặt nàng luôn hơi nhợt nhạt, vốn dĩ hắn chỉ cho rằng thân thể nàng hơi yếu ớt chút thôi nhưng bây giờ hắn mới biết từ chỗ Thanh Ý Dao là nàng chỉ có một hồn.

Hắn không biết nàng từng trải qua những gian lao gì, từng chịu khổ sở lớn nhường nào, mới có thể chỉ còn lại một hồn.

Khóa trường mệnh phượng hoàng có thể khóa lại hồn phách, hèn gì nàng có thể sống được.

Hèn gì nàng từng nói với hắn, nếu lấy khóa trường mệnh phượng hoàng xuống, nàng sẽ chết.

Hóa ra đó không phải một câu nói đùa mà là sự thật.

- Bổn vương chờ ngươi ở ngoài, đừng lâu quá đấy!

Quỷ vương không biết Thanh Ý Dao muốn nói gì với Mộng Hàm Yên, hắn không phải người nhiều chuyện, trực tiếp ra bên ngoài chờ nàng.

- Đừng lâu quá gì?

Mộng Hàm Yên còn chưa biết Thanh Ý Dao muốn tìm nàng, cho nên vẻ mặt khó hiểu nhìn Quỷ vương.

Quỷ vương không giải thích với nàng, nhấc bước đi thẳng ra ngoài, để nàng ngây ngốc dưới cây hoa trong sân.

- Muốn uống thêm một ly tuyết hoa mai không?

Thanh Ý Dao ở trên lầu mỉm cười dịu dàng với nàng, trong ánh mắt có vài phần quý trọng.

- Được đấy!

Mộng Hàm Yên bước lên lầu, ngồi đối diện Thanh Ý Dao, uống thêm một ly tuyết hoa mai.

Nàng cảm thấy thứ nàng uống không phải trà mà là một mùi vị quen thuộc.

Nhìn nàng uống vui vẻ như thế, gương mặt Thanh Ý Dao nở nụ cười dịu dàng.

- Tiểu Yên, đã lâu không gặp! Có thể gặp cô lần nữa, thật tốt!

Thanh Ý Dao nhìn nàng chăm chú, ánh mắt khó nén vẻ vui mừng.

Nơi này không có người ngoài, hắn không cần phải che che giấu giấu nữa.

- Ngươi là ai? Ta không tiền không sắc! Ngươi có ý đồ với ta sẽ bị lỗ đấy.

Mộng Hàm Yên căng thẳng nói, ánh mắt đề phòng nhìn Thanh Ý Dao.

Nam nhân ngoại hình càng đẹp càng biết lừa người, gã này đẹp đến như vậy, chắc chắn rất biết lừa người!

Hắn cười lên trông rất hiền lành vô hại, nàng thật bị lừa còn giúp hắn kiếm tiền không biết chừng.

Thanh Ý Dao thấy dáng vẻ đề phòng của nàng thì hơi mất mát nói:

- Tiểu Yên không nhớ ta ư?

- Ta ngay cả mình là ai cũng không biết thì sao có khả năng biết ngươi là ai? Ngươi đừng buồn, ta thật sự không nhớ được.

Mộng Hàm Yên thấy nỗi đau thương trong mắt hắn sâu sắc đến nhường ấy thì cảm thấy đau lòng.

Có lẽ trước đây họ đúng là quen biết, nên nàng mới đau lòng vì ánh mắt mất mát kia của hắn.

- Không sao, xem như quen biết lại lần nữa vậy! Ta là Thanh Ý Dao!

Thanh Ý Dao nghe lời nàng nói, cảm nhận được sự bàng hoàng bất lực của nàng, hắn đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Động tác của hắn rất tự nhiên, giống như đã từng làm vô số lần.

- Ta là Mộng Hàm Yên.

Nàng tựa vào lòng hắn, cảm thấy vô cùng an tâm. Giống như rất lâu rất lâu về trước, nàng cũng thường tựa vào người hắn, hắn dịu dàng an ủi nàng, tiếp cho nàng sức mạnh lớn nhất.

- Tiểu Yên đừng sợ, ta mãi mãi ở bên cạnh cô.

Thanh Ý Dao nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, nàng không nhớ gì cả nhưng có những tình cảm dù có trôi vào quên lãng cũng sẽ khắc ghi ở nơi sâu nhất của linh hồn.

- Dao!

Mộng Hàm Yên cảm thấy cảnh này quá quen thuộc, đôi môi đỏ khẽ thốt ra một cái tên khiến cơ thể Thanh Ý Dao cứng đờ.

Vành mắt đỏ lên, hắn ôm nàng rất chặt, giống như bảo bối tưởng đã mất ngờ đâu lại quay về.

Mộng Hàm Yên phục hồi tinh thần lại mới ý thức được mình vừa gọi tên hắn!

Lẽ nào rất lâu rất lâu về trước, nàng từng gọi hắn như vậy sao?

Cảm giác được hắn ôm mình rất chặt, nàng đưa tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

- Xin lỗi! Là ta thất thố! Chỉ là ta quá mừng thôi!

Trên mặt Thanh Ý Dao lộ ra nụ cười xán lạn, nàng không biết hắn đã tìm nàng bao lâu, vốn tưởng rằng không bao giờ tìm thấy, nào ngờ lại lần nữa gặp được nàng.

- Ta mà trước đây ngươi quen cũng nhỏ thế này sao? Ta cảm giác mình không nhỏ như vậy mới phải!

Trong lòng Mộng Hàm Yên có loại trực giác mãnh liệt rằng hắn là người mình tin tưởng, quan hệ của hai người trước đây vô cùng tốt.

- Tiểu Yên mà ta biết là một giai nhân khuynh thành phong hoa tuyệt thế, không phải một cô bé con thế này! Ha ha!

Thanh Ý Dao nói rồi cười phá lên, nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng bây giờ, thực sự đáng yêu đến mức khiến hắn muốn trào máu mũi.

Hắn chưa từng thấy dáng vẻ thế này của nàng bao giờ, mỗi lần gặp nàng, nàng đều mang phong thái nữ thần lạnh lùng cao ngạo, cho nên vào lần đầu gặp gỡ, hắn hoàn toàn không nhận ra nàng.

- Thật không? Vậy sao bây giờ ta lại nhỏ thế này?

Mộng Hàm Yên nhìn dáng vẻ nhỏ xíu của mình hiện tại, luôn cảm thấy có chút kỳ cục.

- Bởi vì công pháp mà cô tu luyện là “Trường sinh quyết”, mỗi lần qua ba mươi năm sẽ rơi vào một vòng luân hồi mới. Trước đây khi cô biến nhỏ, chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt ta, cho nên ta không có duyên được thấy một mặt đáng yêu của cô thế này.

Thanh Ý Dao hiểu rất rõ Mộng Hàm Yên, bởi hắn là bằng hữu tốt nhất của nàng.

Sau khi nàng biến mất, hắn đã tìm nàng rất nhiều năm, tất cả các nơi mà nàng có khả năng xuất hiện, hắn đều đã tìm qua.

- Vậy ta mấy tuổi rồi?

Mộng Hàm Yên để ý nhất là tuổi tác của mình, mình rốt cuộc mấy tuổi?

- Không phải cô nói mình mãi mãi 18 tuổi sao? Còn dáng vẻ của cô bây giờ thì khoảng 12 13 tuổi!

Thanh Ý Dao nói chuyện với nàng rất nhẹ nhàng, không hề lên mặt làm cao.

Hắn đưa tay sờ đầu nhỏ của nàng, đúng là khác biệt quá lớn so với trước đây!

- Vậy ta rốt cuộc là ai? Tại sao ta không nhớ gì cả?

Mộng Hàm Yên truy hỏi, cuối cùng cũng gặp một người có thể giải câu đố bí ẩn về thân thế mình, nàng nhất định phải nắm chắc.

- Không nhớ là chuyện tốt, xem như làm một người bình thường đi, sống cuộc sống bình thường mà cô từng mơ ước!

Thanh Ý Dao dịu dàng nói, mơ ước lớn nhất của nàng trước đây chính là làm một người bình thường, vậy hãy để nàng được thỏa ước mơ đi!

Bây giờ nàng đã quên hết tất cả, quên hết quá khứ, vậy hãy để mọi thứ theo gió bay đi, chỉ cần nàng sống là đủ rồi.

Mộng Hàm Yên kéo góc áo của hắn, nghiêm túc nói:

- Ta muốn biết mình là ai!