Nam tử tóc dài như mực, trên bộ y phục dài điểm xuyết hoa mai, thanh lịch tao nhã.
Hắn chính là Cầm hầu Mai Hàn Sênh, khi về Trường Ca Điện nhận được tin tức từ Lạc Xuyên, hắn không chút trì hoãn mà lập tức chạy tới đây.
Nếu hắn đến muộn hơn một bước, không biết Nguyệt Thiển Mi sẽ chịu khổ thế nào!
Thấy hắn đến đây, đáy mắt Nguyệt Thiển Mi hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
Chúng nữ thấy Cầm hầu đến thì lập tức hành lễ:
- Tham kiến Cầm hầu!
Dù là Tử Cung ma ma cũng không thể không cung kính hành lễ, vì Cầm hầu đường đường là vương hầu, là thanh niên tuấn kiệt rất được bệ hạ xem trọng.
- Nguyệt công chúa đã phạm tội gì mà các ngươi áp giải nàng ấy vào phòng giam?
Mai Hàn Sênh từ tốn hỏi, giọng nói nho nhã nhưng chất chứa uy nghiêm của kẻ bề trên.
- Hầu gia, đây là chuyện riêng của Thủy Nguyệt Cung chúng tôi, cũng là chuyện hậu cung, chuyện nhà của bệ hạ, hầu gia hỏi đến sợ là không thỏa đáng?
Tử Cung ma ma xảo quyệt, thấy Cầm hầu đích thân tới cũng không chút hoang mang.
Mai Hàn Sênh nói, giọng điệu rõ ràng không vui:
- Nguyệt công chúa là bằng hữu của bổn hầu, bổn hầu hỏi thăm một câu chẳng lẽ không được sao? Hay bổn hầu nhất định phải xin bệ hạ ân chuẩn?
- Nô tỳ không dám!
Tử Cung ma ma nghe Cầm hầu nói ra quan hệ giữa ngài và Nguyệt Thiển Mi, rõ ràng là muốn che chở nàng ta, sắc mặt của bà trở nên khó coi.
Nguyệt Thiển Mi thấy Mai Hàn Sênh bảo vệ mình như vậy thì cảm động từ tận đáy lòng.
Hạt giống vốn đã chôn sâu nơi đáy lòng lặng lẽ nảy mầm, từ từ đâm ra chồi non.
Hình như lần nào nàng gặp phải nguy hiểm, hắn cũng giúp nàng hóa giải, điều này khiến nàng sinh ra một cảm giác kỳ lạ với hắn.
Có điều cảm giác ấy đã bị nàng đè ép xuống.
- Nàng ta không phục tùng dạy dỗ, bất kính với nô tỳ, bởi vậy nô tỳ mới giam nàng ta lại hối lỗi.
Tử Cung ma ma lên tiếng, giống như đã chịu uất ức tày trời.
- Càn rỡ! Ngươi chỉ là một nô tỳ mà dám nói chủ tử bất kính với ngươi? Chẳng lẽ không ai rõ thân phận địa vị của mình hay sao? Nguyệt công chúa không lâu nữa sẽ là phi tử của bệ hạ, ngươi phải biết ai là chủ ai là tớ chứ!
Ánh mắt Mai Hàn Sênh không giận tự uy nhìn Tử Cung ma ma khiến trên trán bà rỉ ra mồ hôi to như hạt đậu.
- Lão nô biết lỗi! Thả chủ tử ra!
Tử Cung ma ma hiểu rõ Nguyệt Thiển Mi có Cầm hầu làm chỗ dựa trong cung, bà không thể công khai đối phó nàng ta, chỉ có thể dùng chiêu ngầm thôi.
Tử Cung Diên thấy việc sắp thành lại bại, trong lòng tức đến nội thương!
Nguyệt Thiển Mi thấy nguy hiểm của mình tạm thời được giải trừ bèn lập tức bước nhanh đến muốn nói lời đa tạ Mai Hàn Sênh.
Lúc nàng sắp đến trước mặt Mai Hàn Sênh, chợt có thứ gì đó đánh vào đầu gối nàng, nàng đau đến mức ngã về phía hòn núi giả bên cạnh.
Nếu nàng va vào đó, chắc chắn sẽ bị rách da đầu.
- Cẩn thận!
Mai Hàn Sênh đưa tay đỡ Nguyệt Thiển Mi để nàng khỏi bị thương.
Hắn cảm thấy có người âm thầm ra tay nhưng ở đây quá nhiều người nên hắn không nhìn được người đó là ai.
Có điều việc này không hề quan trọng, bởi trong cung vốn là như vậy, trừ bản thân ra thì không còn ai có thể tin tưởng.
Biết người đó là ai thì thế nào? Cả thế gian đều là địch, khoảnh khắc này là bằng hữu không có nghĩa khoảnh khắc tiếp theo vẫn là bằng hữu.
Tai Nguyệt Thiển Mi đỏ lên, nói lời cảm tạ Mai Hàn Sênh:
- Đa tạ!
- Không biết Cầm hầu sao lại đến Thủy Nguyệt Cung? Nữ tử ở đây đều là người được chuẩn bị cho bệ hạ! Nếu để bệ hạ biết một nam tử như Cầm hầu đột nhiên đến nơi này thì e rằng cũng là một tội nặng chứ nhỉ?
Tử Cung ma ma lên tiếng, không biết làm thế nào Cầm hầu nghe được tin tức.
- Bổn hầu vừa từ chỗ bệ hạ qua đây, bệ hạ công việc bề bộn không rảnh tiếp đón công chúa các tộc, bổn hầu nếu đã đi ngang thì vào đây san sẻ chút ưu phiền giúp bệ hạ, có gì không được?
Mai Hàn Sênh là Cầm hầu, không phải là người dễ đối phó như vậy. Nếu cho rằng dáng vẻ quân tử ôn hòa của hắn chính là quả hồng mềm thì hoàn toàn sai.
- Là nô tỳ lỡ lời!
Tử Cung ma ma lúc này mới lĩnh giáo được sự lợi hại của Mai Hàn Sênh, bà giống như con gà trống đấu thua ỉu xìu.
- Nguyệt công chúa cũng bị sợ hãi rồi, trước hết nghỉ ngơi đi! Bổn hầu không quấy rầy nữa!
Mai Hàn Sênh biết nơi này là Thủy Nguyệt Cung, hắn không tiện ở lâu, bằng không truyền đến tai bệ hạ đương nhiên không phải chuyện gì tốt.
Ánh mắt Nguyệt Thiển Mi nhẹ nhàng nhìn hắn, nhìn bóng lưng hắn rời đi, nàng có hơi mất mát.
- Nếu Cầm hầu đã lên tiếng giúp ngươi, lần này bổn ma ma sẽ không nhắc chuyện cũ nữa.
Tử Cung ma ma đành mặc cho Nguyệt Thiển Mi quay về.
- Cô cô đừng giận! Cầm hầu dù sao cũng là một ngoại thần, đâu thể bảo vệ nàng ta từng thời từng khắc chứ? Cơ hội sau này của chúng ta còn rất nhiều!
Tử Cung Diên an ủi nói, trong lòng nàng cũng rất không cam tam, nàng sẽ không buông tha như vậy.
- Hừ! Nàng ta tưởng rằng có thể chịu đựng đến ngày sắc phong? Cứ chờ đi!
Tử Cung ma ma cắn răng, nhìn Nguyệt Thiển Mi đi về, bà cảm thấy mặt mũi mình đều mất sạch.
Nguyệt Thiển Mi về đến phòng, cửa phòng đã bị hỏng, nàng được sắp xếp ở một gian phòng khác.
Nàng không biết Mộng Hàm Yên đi đâu mà đến giờ vẫn chưa về!
Lần này Mai Hàn Sênh giúp nàng ngăn tai họa, nhưng không ai có thể bảo vệ nàng cả đời, nàng có thể đi được bao xa trong cung đây?
Chính nàng cũng không thể nào xác định!
Có điều trải qua chuyện lần này, nàng đã hạ quyết tâm, nhất định phải khiến bản thân mạnh mẽ hơn, cẩn trọng hơn mới có thể sống tiếp.
Lúc này trong một tòa cung điện, Mộng Hàm Yên đang nằm trên chiếc giường cực lớn.
Nàng gian nan mở mắt thì thấy bức màn hoa lệ từ trên cao rủ xuống, nơi viền của bức màn như mây như khói được tô điểm bằng những viên trân châu.
Chỗ này nguy nga tráng lệ, lư hương thú ngủ bằng vàng bốc lên hơi nóng, tỏa ra một làn hương lượn lờ trong điện.
Nền được trải thảm dày khiến người ta bước đi cũng không gây tiếng động.
- Đây là đâu?
Trong lòng Mộng Hàm Yên nghi hoặc, nàng nhớ hình như trước đó mình cầm một quyển sách cổ, khi muốn lật nó ra xem thì đột nhiên mất đi ý thức.
Nàng quay đầu nhìn quanh thì thấy quyển sách cổ ấy đang nằm bên gối của nàng, lúc này nàng mới yên tâm.
- May mà mày còn ở đây!
Nàng đưa tay chạm nhẹ vào quyển sách cổ ấy, nó liền phát ra ánh sáng.
Vào lúc đầu ngón tay của nàng chạm vào quyển sách, định mở nó ra thì một làn sương mù màu vàng tuôn ra từ trong sách.
Sau đó, một người thần bí mặc áo khoác vàng hiện ra trước mặt Mộng Hàm Yên.
Khi nhìn thấy người đó, nàng không hề kêu lên kinh ngạc.
Tựa như cảnh này không hề xa lạ nên không khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.
- Chủ nhân! Người có thể gọi tôi là Vô Nhai!
Vô Nhai nói, hắn đứng trước mặt Mộng Hàm Yên, giọng nói không buồn không vui, không có cảm xúc của loài người.
Hắn là do “Biên niên sử thiên địa” hóa thành, bởi thế không có thất tình lục dục của người phàm.
- Vô Nhai, tại sao ngươi gọi ta là chủ nhân? Ngươi biết ta là ai sao?
Mộng Hàm Yên hỏi, không biết liệu hắn có thể cho nàng biết những bí mật liên quan đến nàng hay không.
- Thưa chủ nhân, người có thể đánh thức Vô Nhai là chủ nhân của Vô Nhai. Còn về chủ nhân là ai, Vô Nhai không biết. Vô Nhai chỉ có thể biết vạn sự vạn vật được ghi lại trong “Biên niên sử thiên địa” mà thôi, nhưng trong đó không có chủ nhân, không tồn tại bất kỳ chữ nào liên quan đến chủ nhân.
Vô Nhai trả lời, hắn chỉ là một quyển sách nên cũng có chuyện hắn không biết.