Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 62: Vẻ vang cho tiểu thân thể của kẻ hèn này




Trong lòng bản công tử khẩn trương, cơ thể cũng căng thẳng theo. Nhưng nghĩ đến việc sẽ được làm chuyện kia với đại mỹ nhân, tâm tình ta lại trở nên nhộn nhạo không gì sánh được, hắc hắc!

Ngàn vạn lần đừng hỏi bản công tử tại sao biết đại mỹ nhân muốn làm gì với bản công tử. Tuy bình sinh bản công tử không đọc nhiều sách, nhưng bất cứ việc gì ta cũng đã từng chứng kiến đó biết không.

Lúc bản công tử đến tuổi đi học, cha mẹ bắt đầu mời phu tử về nhà; Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chắc là vì muốn bồi dưỡng hứng thú đọc sách của ta, nên ban thánh chỉ chấp thuận cho ta thường xuyên ra vào kho sách của hoàng cung. Thế nhưng hứng thú của bản công tử đối với sách lại hoàn toàn không có, mùi nấm mốc của những cuốn sách khiến bản công tử thường xuyên bị hắt xì. Vậy mà cha còn đề ra quy định cách mấy ngày ta phải đi đọc sách, quả thực làm khổ bản công tử mà!

May mà lúc đó thân hình ốm yếu nhưng cân xứng của bản công tử không có bị đống sách đó đè chết, bằng không sẽ mất đi một rương cột của nước nhà, một trụ cột vững chắc trong tương lai a.

Ở tại cái nơi bụi bặm tung bay mù mịt, trong đống sách khó nuốt trôi, ố vàng không thể ngả màu hơn được đó, ta thấy rất nhiều quyển trục (32). Một số quyển ở bên ngoài thoạt nhìn nhàm chán hết sức, nhưng phía trong cùng thì có vài quyển mà bản công tử không thể không nói, đó là cực phẩm trong số những cuốn sách mà ta từng xem qua từ trước đến giờ. Mặc dù lúc đó bản công tử còn nhỏ tuổi, độ tuổi mà thích cười đùa tán gẫu với tiểu bằng hữu, nhưng vẫn có thể nhận ra những hình ảnh sống động trong tranh là cái gì. Quả thực là tinh xảo của tinh xảo, tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm a, không hổ danh là hoàng cung đại viện, ngay cả đông cung đồ cũng cao siêu hơn mấy vạn lần so với mấy quyển của những gia đình bá tánh tầm thường. Những bản đông cung đồ mà Dật Trần và Phi Trần trước ngày thành thân đưa cho bản công tử tham khảo, bọn chúng chẳng đáng để mắt, hơn nữa có vẻ cũng chẳng hữu dụng nữa.

Có một chiếc tủ được đặt gần những giá sách đông cung đồ, bên trong chứa toàn là tiểu thuyết diễm tình (33). “Phóng đãng suốt một tiếng”, “Xuân ý dạt dào”, “Thâm cung xuân sử”, “Xuân tình bột phát”, “Hãy mở vườn hoa đã lâu chưa nở”, “Chàng không biết chỗ sâu nhất của thiếp đâu” (34)... Đợi chút, nói chung có thể nghĩ ra cái gì thì ở đây đều có cái đó, khiến bản công tử lần đầu tiên mới biết được cách dùng chữ “xuân”, bởi vì ý nghĩa của nó hoàn toàn được thể hiện ở trong những quyển sách này. Bản công tử tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã ôm mấy thứ này xem qua một lần. Nếu như nói đến đây mà ngươi còn không hiểu được bản công tử đang nói cái gì, như vậy ta không còn cách nào khác hơn mà nói với ngươi một câu: “Khẩu vị của ngươi chưa đủ nặng đâu.”

Bàn tay của đại mỹ nhân quét qua cơ thể ta, thực sự khiến cho ta vừa chờ mong vừa sợ bị thương tổn. Bản công tử có thể cảm giác được nàng đang cởi tấm vải quấn ngực trên người, trước ngực bỗng nhiên mát lạnh. Tứ chi từ trước đến nay vốn mỹ miều, hàm súc lại xấu hổ gặp người của bản công tử, bị bại lộ dưới ánh nắng tràn ngập căn phòng. Tính cách ta tao nhã sao có thể không hiểu cái gì gọi là thẹn thùng chứ, đương nhiên lập tức hai tay ôm ngực, xấu hổ sợ hãi chờ đại mỹ nhân đẩy tay ta ra một cái, bản công tử sẽ học tiểu nhị chạy bàn trong quán rượu hô một tiếng “Hoan nghênh quang lâm” a.

Ta nhắm hai mắt lại không nhìn động tác của đại mỹ nhân nữa, chỉ cảm thấy đại mỹ nhân dịu dàng giật hai tay ta ra, có cái gì đó ấm áp chạy dọc trên người ta. Cảm giác nó không phải tay của nàng, nhưng bất cứ nơi nào được nó chạm vào đều trở nên ẩm ướt. Bản công tử lập tức thực thi phương pháp nhìn lén bằng cách mở một con mắt, nhắm một con mắt, không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng lên. Thê tử mới cưới Duẫn đại mỹ nhân vốn khuynh quốc khuynh thành, dung nhan vô song, tâm địa thiện lương, có thể nói là tiên nữ hạ phàm, lại biến thành một con quỷ miệng rộng, đang dùng cái lưỡi ướt sũng vô địch liếm láp thân thể hoàn mỹ thướt tha của ta, giống như đang kiểm tra bản công tử có “ngon miệng” hay không vậy. Cứ y như nàng dùng mắt thấy đồ ăn hợp khẩu vị; Liếm nó nếm thử một chút, sau đó trong chốc lát nữa sẽ ăn tươi nuốt sống bản công tử vậy...

Lừa ngươi thôi, tiểu thuyết này đâu phải truyện tu tiên hay trừ tà đâu, kỳ thực đại mỹ nhân chỉ cầm lấy mảnh vải vừa vắt khô, lau người cho bản công tử thôi a.

“Ngô... Tuyệt Ca... Ngươi đây là?” Ta mở to cặp mắt, nhưng vẫn không hiểu đại mỹ nhân định làm gì.

“Tiểu hỗn đãn, đại phu vừa rồi không phải đã nói rõ rồi sao? Toàn thân của ngươi từ trên xuống dưới đều chảy rất nhiều mồ hôi, phải nhanh chóng lau khô sau đó thay y phục, để tránh cảm lạnh lần nữa. Bệnh của ngươi còn chưa khỏi hẳn, đương nhiên ta giúp ngươi lau người rồi!” Nàng dừng lại, cười một chút rồi chọt chọt trán ta mấy cái.

“A... Ra là vậy.” Đại mỹ nhân là một người vợ tuyệt đối có thể đạt mười điểm tuyệt đối. Không đúng! Phải cao hơn mười điểm mới đúng, đạt được vị trí cao nhất trong lòng bản công tử. Cái đầu tràn ngập trí tuệ của ta tuy đang choáng váng muốn chết, nhưng vẫn muốn đứng trên đỉnh núi cao nhất, hô to: “Rất hiền tuệ a (35)!” Tuệ a... Tuệ a... Tuệ a... Tuệ a. Ừ, khúc đó là tiếng vang đó! Tất cả mọi người chắc đều biết sẽ có tiếng vang khi ngươi la to ở trong sơn cốc chứ.

“Sao vậy? Nghe giọng điệu của phu quân, hình như có chút bất mãn với chuyện này.” Nàng xảo tiếu thiến hề (36), hơn nữa một mũi tên đã trúng đích, phát hiện ra cả cảm giác mất mát trong giọng nói của ta.

“Làm gì có! Tuyệt đối không có chuyện này, cảm ơn sự giúp đỡ của Tuyệt Ca tỷ tỷ, khiến cơ thể ta... Ách... Cái gì... A... Vẻ vang cho kẻ hèn này?” Đầu ta quay cuồng, không biết mình đang nói gì nữa.

“Vẻ vang cho kẻ hèn này?” Nàng che miệng cười to thành tiếng, giống như chuyện này thực vui vẻ và hài hước.

Nguyên lai chỉ trong một chốc hoảng hốt, bản công tử lại nói là “vẻ vang cho kẻ hèn này”. Ta vô cùng đau đớn, tại sao bản công tử có thể hạ thấp giá trị bản thân xuống a? Không được! Bản công tử đã học được từ cha một bài học kinh nghiệm xương máu, vẻ ngoài của hôn nhân cũng giống như làn da của chúng ta, ngày tháng càng kéo dài nó sẽ càng xám xịt, xuất hiện đồi mồi, da mềm nhũn, lão hóa, rồi tạo thành nếp nhăn.

Nói đến đây cần phải đưa ra ví dụ cụ thể. Ta vốn định dùng Hoàng Thượng dượng làm ví dụ, nhưng dù sao nơi đây cũng là dưới chân thiên tử, những lời chỉ trích dù chỉ ghim trong lòng cũng tràn ngập nguy hiểm, không bằng chúng ta nói một chút về người trong Lạc phủ đi. Ví như cha, sau khi cha mẹ thành thân, gương mặt của ông đã trở nên nhăn nheo so với đại phu tốt nhất trong toàn bộ đại phu trên dưới triều đình chỉ hơn chứ không kém. Hay như Dật Trần đã thành thân được hơn một năm và Phi Trần vừa mới thành thân đó, sau ngày cưới vợ, mặt mày của bọn họ cũng trở nên u ám và sinh ra những đốm đen. Người xưa từng dạy chúng ta phải hiểu, thân là phu quân thực sự cần thận trọng, cho dù yêu thương thê tử nhiều cỡ nào, cũng phải duy trì thể diện cho bản thân, để tránh mất đi tôn nghiêm, để mặt mũi u sầu như phải đi quét rác. Có thể gỡ gạc được điểm nào hay điểm đó chứ!

“Khụ, ân! Không sai, là vẻ vang cho kẻ hèn này. Đã vài ngày không cho ai xem cơ thể của ta, nên có chút tịch mịch.” Ta nói rất thản nhiên, nhưng sắc mặt của đại mỹ nhân lại trở nên phẫn nộ.

“Thì ra cơ thể của phu quân đã bị người khác xem qua rồi?” Ta cảm thấy đại mỹ nhân đang gia tăng lực đạo để chà sát phần bụng ta. Chắc lát nữa làn da vô cùng mịn màng của bản công tử sẽ bị trầy trụa cho coi. Ai da! Thể diện gì chứ, ngàn vạn lần không thể so đo khi đang bị bệnh a! Mỗi lần tị nạnh sẽ làm hại đến làn da tội nghiệp của mình. Ta sai rồi, sai thật rồi!

“Tuyệt Ca tỷ tỷ nói gì vậy! Người lần trước thấy cơ thể của bản công tử, chính là ngươi! Ở trong thùng tắm lần đó a!” Ta nhanh miệng dập tắt lửa giận của nàng, đáy lòng đã ngập mồ hôi, hồi hộp chết ta mất!

“A! Bồn tắm! Đại phu nói ngươi sớm bị nhiễm phong hàn, chỉ là chưa hoàn toàn phát tác. Chẳng lẽ là do ngâm mình lâu quá, cho nên mới bị bệnh sao? Hèn chi ngày đó từ trong cung trở về, ngươi vẫn luôn hắt xì.” Đại mỹ nhân cực kỳ thông minh. Thoáng một cái đã tìm được vấn đề mấu chốt của vấn đề, bản công tử căn bản đã quên mất chuyện này.

Thần thánh hôm nay phù hộ bản công tử ốm yếu, để ta thành công dời đi sự chú ý của đại mỹ nhân. Cảm tạ trời đất! Đại mỹ nhân đi ngược lại bồn nước, vắt khăn, sau đó bắt ta xoay người lại để lau phần lưng cho ta.

“Vậy trước khi ta nhìn thấy thân thể của ngươi, còn có những người khác từng thấy phải không?” Đang giúp ta chà lưng đột nhiên nàng lại thốt ra câu này. Đại mỹ nhân, sao ngươi vẫn truy đuổi không bỏ a! Hơn nữa ta đang quay lưng lại còn không thấy được vẻ mặt của nàng nữa chứ, thật nguy hiểm!

“Có.” Ta vùi mặt vào gối đầu, không dám cao giọng đáp lại. Gối đầu chặn bớt âm thanh của đại công tử, khiến nó trở nên vo ve như tiếng muỗi kêu.

Đại mỹ nhân dừng tay lại, kéo mặt ta ra khỏi gối đầu.

“Là ai?” Giọng điệu của nàng có chút hung dữ.

“Mẹ của ta và thần tiên tỷ tỷ.” Đây là sự thực, ngoại trừ mẹ và đại mỹ nhân ra, ta nghĩ thần tiên tỷ tỷ cũng từng thấy. Nàng nhất định là một người có thật, ta tuyệt đối không nhớ lầm đâu.

Bản công tử bĩu môi, dùng giọng nói siêu nhỏ thốt lên, không dám chọc giận nàng. Trong lòng có trực giác, nếu chọc giận nàng, Lạc Dương Trần ngươi nhất định sẽ chết chắc!

“A! Vậy a! Thế thì được!” Đại mỹ nhân giống như không nghe ta nhắc đến thần tiên tỷ tỷ, xoay người ta về phía trước, tỉ mỉ giúp bản công tử lau người, sau đó mặc quần áo vào.

Trời ơi! Thần hỡi! Ta thực sự cảm ơn các ngài, một vạn lần cảm tạ, mười vạn lần cảm tạ, vì đã giúp bản công tử đang đau đầu chóng mặt, có thể đấu tranh tìm được đường sống từ trong nguy cơ sắp chết. Khi nào ta hết bệnh, nhất định phải đi dâng hương cho các ngài a!

Đại mỹ nhân kêu Điệp Thúy đem bồn nước đã dùng xong ra ngoài. Sau đó nàng đến cạnh xoa nhẹ lên trán ta. Cảm giác ấm áp này rất quen thuộc, nhưng bản công tử nghĩ không ra là nó đến từ đâu.

“Ngươi còn khó chịu không?”

“A! Vẫn hơi chóng mặt một chút, giống như khi còn bé lần đầu tiên ta bước chân lên thuyền vậy đó.”

“Không được, ngươi vẫn còn khó chịu, ta đi tìm đại phu đến thăm bệnh cho ngươi.” Nàng hoảng hốt đứng lên định đi ra ngoài.

“Đừng đi!” Ta vội vàng thân thủ kéo nàng lại.

Nàng nhanh chóng xoay người lại, bây giờ ta mới nhìn rõ vẻ mặt hôm nay của đại mỹ nhân. Biểu tình hoảng loạn, khuôn mặt tiều tụy, diện mạo héo hon, bên dưới cặp mắt to tròn lờ mờ lộ ra hai quầng thâm, đôi tay vốn thon dài mảnh khảnh, bây giờ gầy gò đến độ có thể thấy được các đầu khớp xương.

“Đừng!” Ta nhìn nàng.

“Thế nhưng ngươi vẫn còn chóng mặt... Không biết có cần đổi toa thuốc khác không?” Vẻ mặt của nàng khẩn thiết, phảng phất nếu ta thả tay ra, nàng sẽ từ cửa sổ bay đi mất.

“Ta không sao, hôm nay mới chỉ uống thuốc còn chưa ăn gì hết! Ta không biết thuốc có tác dụng hay không, nhưng đói bụng quá.” Bản công tử cố gắng nở nụ cười với nàng, hy vọng đại mỹ nhân có thể thoải mái một ít. Hơn nữa bản công tử quả thật sắp chết đói tới nơi rồi, các vị hạ nhân a, xin các ngươi tích cực chiếu cố bệnh nhân một chút được không? Bản công tử còn chưa chết vì bệnh sẽ bị đói chết trước đó!

Đại mỹ nhân vừa thấy ta như vậy đã an tâm hơn, nhanh chân đi ra ngoài phân phó bọn hắn chuẩn bị cơm.

“Tuyệt Ca, ta muốn uống hai chén nước.” Thiếu nữ mỹ lệ này đang rất hoảng hốt, ta phải tìm cái gì đó cho nàng làm, uống nước là phương pháp giúp bình tĩnh lại tốt nhất.

Nàng nhanh chóng rót hai chén nước, vẻ mặt hoang mang của nàng khiến bản công tử rất đau lòng, ta nghĩ chắc do bệnh chưa khỏi hẳn nên ta mới có phản ứng kỳ lạ thế này.

Ta vừa uống nước, vừa nắm chặt tay nàng, sợ nàng lại hoảng sợ chạy ra ngoài. Uống xong chén nước trên tay, nàng đưa chén còn lại cho ta. Bản công tử tỏ ý muốn nàng ngồi xuống, đưa nước đến bên khóe môi của nàng, muốn nàng uống hết. Ánh mắt của nàng sáng rực lên, sau đó uống cạn ly nước ta đưa.

(32): Quyển trục: Sách vở thời xưa viết bằng lụa đều dùng trục cuốn nên gọi là quyển trục

(33): Truyện kể về những mối tình đẹp.

(Ghi chú của beta: Đơn giản là mấy câu chuyện tình yêu sến rện dài dòng)

(34): Tóm lại toàn sách 18+.

(35): Tài đức thông tuệ.

(36): Trích trong câu "Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề - đây là một câu xuất phát từ Luận ngữ, ý chỉ người phụ nữ khi cười rất xinh đẹp, đôi mắt đẹp có duyên.