Nắm tay đại mỹ nhân đến đại sảnh, ngồi xuống ghế, cha mẹ ta liếc mắt nhìn nhau, sau đó tập trung quan sát gương mặt của ta.
“Ngồi đi, vừa ăn vừa nói chuyện a! Khụ, ân! Con và Tuyệt Ca, đây là...?” Vẻ mặt cha lộ vẻ mất tự nhiên, còn thanh thanh cổ họng, chỉ chỉ vào bàn tay đang nắm tay đại mỹ nhân của ta.
“Có gì sao? Đây không phải là tay à?” Ta lật tay của mình và đại mỹ nhân qua lại xem xét, muốn nhìn xem có chỗ nào kỳ lạ. Đại mỹ nhân bỗng nhiên thả tay bản công tử ra, vẻ mặt không được tự nhiên, hai má cũng ửng đỏ. Không còn độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay của đại mỹ nhân nữa, bản công tử đột nhiên thấy bàn tay xinh đẹp của mình có chút cô đơn lạnh lẽo.
“Vậy con biết Tuyệt Ca chính là Tẫn Hoan...” Nương còn chưa nói xong, ta đã cắt ngang lời bà.
“Con biết, nàng là muội muội của Tẫn Hoan.” Cha mẹ đều bị chất giọng khỏe mạnh của ta dọa đến sốc. Sao? Chắc là sự thông minh của bản công tử khiến mọi người kinh ngạc đúng không!
“Con chưa nói gì hết, là do nàng tự đoán, ai!” Vẻ mặt đại mỹ nhân rất bất đắc dĩ, nàng còn thở dài, vẻ mặt của cha mẹ cũng rất kỳ quái.
“Sao ta lại sinh ra một đứa con như ngươi? Vậy mà ngươi còn nhìn không ra?” Gương mặt nghiêm nghị của cha tràn ngập hắc tuyến, hơn nữa bộ dạng còn rất ủ rũ.
“Cha, ấn đường (28) của cha bị đen kìa, thế nào gần đây cũng không gặp may cho xem!” Ta có ý tốt nhắc nhở.
“Ngươi... Tức chết ta mất!” Mặt của cha càng lúc càng đen, trông cứ y như một vị quan thanh liêm có mặt trăng lưỡi liềm trên trán và gương mặt đen thùi trong một vở kịch.
“Cha, cha đừng nóng giận, giận quá không tốt cho cơ thể đâu.”
“Phu nhân, tạm thời ta không muốn nói chuyện với đứa con này, giao cho bà đấy.” Cha càng nhụt chí hơn lúc nãy, cầm lấy đôi đũa, câu được câu không ăn cơm.
“Dương Trần, nương hỏi con, con có thích Tuyệt Ca không?” Nương nhìn chằm chằm ta.
“Tuyệt Ca tốt lắm a!” Ta gật đầu.
“Tốt chỗ nào?” Ánh mắt của nương trở nên thật sắc sảo.
Ta thoáng nhìn đại mỹ nhân đang vùi đầu ăn cơm, ánh mắt không nhìn bất kỳ ai cả, lỗ tai của nàng đỏ lên, rốt cuộc là làm sao vậy? Kỳ quái như vậy, nàng không phải là bị bệnh chứ? Không được, bị bệnh không tốt, chờ một lát ăn no có lẽ cần hỏi thăm nàng một chút mới được.
“Không thể nói rõ được, nhưng mà giống như chỗ nào cũng tốt hết!” Nàng lớn lên xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng, đối mọi người rất tốt, biết ta là nữ tử không sợ đến mức muốn ta viết thư thôi vợ, không méc với Hoàng Thượng dượng và Hoàng Hậu di nương ta là nữ tử... Dù sao nàng chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ có đôi khi nàng hỏi những vấn đề ta thực sự đỡ không kịp.
“Vậy con nói cho nương nghe, con tiếp nhận Tuyệt Ca phải không?” Nương thở dài, liếc mắt nhìn cha. Cha lại nhìn ta, muốn ta trả lời vấn đề đó.
“Cái gì nhận hay không nhận? Ồ! Con biết rồi, con đương nhiên chấp nhận chuyện Tuyệt Ca là muội muội của Tẫn Hoan mà!” Năng lực lý giải của bản công tử thực là quá cường đại. Tướng mạo tuấn tú, đầu óc lanh lợi, bản công tử đến tột cùng là không tốt ở chỗ nào đây? Ông trời quả nhiên không công bằng chút nào, ban cho bản công tử xuất sắc như vậy, thử hỏi những người không có điều kiện tốt như ta làm sao mới được a!
“Sương nhi, không cần hỏi nữa, chuyện này đã định là như thế rồi!” Cha thở dài thật sâu, liếc mắt nhìn đại mỹ nhân một cái. Cha tuyệt đối là vì chỉ số thông minh cực cao của bản công tử mà ca ngợi, cha, nếu người không tiện khen ra miệng, hài tử hiếu thuận như ta cũng sẽ không trách đâu.
“Lạc phu nhân, ngài đừng hỏi nữa, ngài hỏi nửa ngày, nàng vẫn sẽ trả lời đáp án như thế thôi. Nàng chính là như vậy. Nếu như có đáp án khác, con cũng chẳng phải phiền lòng.” Đại mỹ nhân hít sâu, khẳng định cũng là vì tính cách thông minh của bản công tử mà ngợi khen.
“Nói gì vậy? Gọi Lạc phu nhân còn ra thể thống gì? Gọi nương!” Người nói câu đó chính là Lạc lão đầu cha ta, nương thì cười mỉm nhìn đại mỹ nhân.
Kỳ lạ! Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhìn tới nhìn lui, có vẻ họ rất ăn ý với nhau, đáng ghét! Không thèm nói cho ta hay!
“Cha, nương, được các ngài không giận. Tuyệt Ca thật tình cảm kích.” Người đẹp đúng là luôn thuận lợi hơn người bình thường, mở miệng gọi cha mẹ thôi, đã làm cho khóe miệng bọn họ nhanh nhếch lên đến trời!
“Nói gì vậy! Nếu duyên phận đã tới là sẽ tránh không thoát, chỉ cần Dương Trần thích, vui vẻ là tốt rồi.” Nương nói, vừa bất đắc dĩ vừa pha chút thoải mái. Rốt cuộc là các người đang nói chuyện gì vậy, sao ngay cả một câu ta cũng không hiểu.
“Tuyệt Ca đa tạ cha nương thành toàn, con nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn.” Khóe miệng đại mỹ nhân cong lên càng lúc càng cao, trong mắt hình như lại ẩn giấu nước mắt.
“Cái gì, cái gì? Mấy người các ngươi hứa hẹn cái gì? Ai nấy cũng ra vẻ thần bí không nói cho ta biết!” Ta oán giận.
“Một lát nữa nói cho ngươi nghe được không?” Đại mỹ nhân nhìn ta, ánh mắt dịu dàng kiên định, ta đối diện với ánh mắt đó, đột nhiên lại cảm thấy yên tâm khiến ta không tự giác gật đầu.
“Dương Trần, con có trách chúng ta vì không muốn đem con gả cho Hoàng Thượng, nên giấu diếm việc con là nữ nhi hay không?” Ta nghĩ nương đang gần khóc.
“Sẽ không a! Nương, đừng lo lắng. Như vậy không phải rất tốt sao? Con sống rất vui vẻ, hơn nữa con tình nguyện cả đời đều như vậy, không muốn gả cho Hoàng Thượng.” Đây là những lời thật lòng của ta, nếu như không phải như bây giờ, làm sao có thể gặp được đại mỹ nhân chứ?
“Sản nghiệp của cha chưa từng cho con đụng vào bất cứ cái gì cả, con có oán trách cha hay không?” Cha hỏi ta.
“Không đâu. Con không biết buôn bán, cũng không thích buôn bán, nếu như cha miễn cưỡng muốn con làm, con mới trách cha đó!” Ta le lưỡi, cha, nương, và cả đại mỹ nhân đều nở nụ cười.
“Cha mẹ biết con, Dật Trần và Phi Trần tính tình bất đồng. Bọn chúng đối với công việc làm ăn đều biết mưu tính, nhưng con toàn hoàn không có hứng thú buôn bán. Chúng ta không muốn miễn cưỡng, nhưng lại sợ con muốn thử làm, sợ tương lai con bị ủy khuất, không thể nhận được gia sản gì. Nếu như con thích cuộc sống như bây giờ, cha mẹ tuyệt đối không miễn cưỡng con phải kinh doanh, nhưng nếu con muốn làm ăn, chúng ta sẽ dốc sức giúp con.” Nương nói.
“Cha mẹ, hai người không cần lo lắng, con thực sự không thích làm ăn. Con không quen biết kinh thương, mấy thứ đó cũng không quen biết con. Con lại không thông minh bằng Dật Trần hay Phi Trần, muốn thực sự để con đi làm ăn, chỉ sợ đập vỡ chiêu bài của hai người mất thôi. Con chỉ muốn cùng Tuyệt Ca sống như thế này là tốt rồi, mơ ước của con trước đây là như thế, hiện tại cũng như thế, tương lai vẫn là như thế.” Đại mỹ nhân ở dưới bàn vươn tay nắm lấy tay ta, còn mỉm cười gật đầu nhìn ta, thấy gương mặt nàng, ta lại bắt đầu hồn phi phách tán... A! Không đúng, phải là nàng đẹp đến nỗi hồn ta muốn rớt ra ngoài.
“Hảo! Cha sẽ cho con đời này cơm áo không lo, cũng không cần phiền lòng về cuộc sống, chỉ cần con vui vẻ, cha mẹ đã mãn nguyện.” Cha vỗ vỗ đầu của ta.
Rượu đủ bụng no có bao nhiêu khoái trá, nhưng ăn no lập tức ngồi hoặc nằm đều không tốt. Cho nên bản công tử quyết định dẫn đại mỹ nhân đi tản bộ xung quanh.
“Tuyệt Ca, ta đưa ngươi đi dạo có được không?”
“Đi dạo? Đã trễ thế này, ngươi còn muốn dạo đến Ỷ Hương lâu phải không?” Nàng nhéo chóp mũi ta một cái, thoạt nhìn có phần bướng bỉnh, giống một tiểu cô nương, không ngờ đại mỹ nhân cũng có vẻ mặt này.
“Ta chưa từng nói, vậy vì sao ngươi biết ta sẽ đến Ỷ Hương lâu chứ?” Đại mỹ nhân, ngươi lợi hại quá, ta chưa nói gì ngươi đã biết! Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết tâm hữu linh tê nhất điểm thông (29) a! Không đúng, hay là Điệp Thúy và Mặc Yên nói cho nàng nghe? Hai tên kia cư nhiên dám ở trước mặt phu nhân tuyệt mỹ của bản công tử tuấn tú huyên thuyên. Sau này quy củ của bản công tử dành cho bọn họ phải thêm một điều nữa: Không được nói những lời đàm tiếu cho thiếu phu nhân nghe.
Đừng có hỏi ta cái gì gọi là những lời đàm tiếu, nói chung bản công tử không muốn để đại mỹ nhân biết những thứ không nên biết!
“Không có, hôm nay không đi. Ta muốn dẫn ngươi đi tham quan Lạc phủ buổi tối. Đi theo ta!” Ta nắm tay đại mỹ nhân hướng về phía cửa chính.
“Buổi tối ở Lạc phủ chỗ nào cũng đốt đèn cả. Buổi tối ngắm Lạc phủ không hề giống ban ngày đâu! Ta rất thích Lạc phủ về đêm, ngươi xem hoa viên của nương kìa, hoa huệ đã nở rộ rồi.” Ta hái một đóa đặt vào trong tay đại mỹ nhân.
“Suỵt! Đừng nói cho nương biết, đây là hoa mà nương thích nhất, cho nên cha mới trồng nó ở cửa chính và trong sân. Lúc bé ta và hai đệ đệ tới chỗ này chơi, đè hư một gốc Thập bát học sĩ, bị cha đánh một trận chết khiếp.” Ta nắm tay đại mỹ nhân, vội vàng chạy khỏi chỗ vừa hái hoa, đi đến trong sân.
“Thì ra hứng thú của phu quân, chính là trộm hương buổi tối a!” Đại mỹ nhân dựa vào bên đình tử. Ngọn đèn hôn ám và bóng đêm càng làm tăng thêm nét phong tình của nàng, nhưng lời nói của nàng giống như đang trêu chọc ta. Bản công tử nghe ra được nha!
“Nào có? Ta là người ngay thẳng nhất, chỉ trộm hoa, nhưng không có trộm hương của người khác!” Ta đứng bên cạnh đại mỹ nhân, trịnh trọng bày tỏ sự trong sạch của mình!
“Phải không? Vậy lúc ngủ trưa thì sao, ngươi làm cái gì vậy?” Đại mỹ nhân cười hỏi.
“Ai nha! Ngươi không phải người khác, không tính không tính!” Cam đoan vô hiệu, bị chộp tại chỗ. Bản công tử đã quên xảy ra chuyện này!
“Ta nếu không phải người khác, vậy ta đây là người nào của ngươi?”
“Là nội nhân (30)!” Ta chưa kịp tự hỏi, cái miệng đã tự động phản ứng, ta bắt đầu dùng tay cào lan can trên đình tử, không dám nhìn nàng, trong lòng và sau lưng đã đổ mồ hôi tuôn như mưa.
“Ồ!? Câu nói vừa rồi có ý gì?”
Giọng nàng truyền tới từ phía sau, mạch suy nghĩ của ta liền bị gió thổi tan. Ta không cách nào dừng động tác cào lan can lại được, cứ phải cào tiếp.
“Đừng cào, ngươi không phải con mèo. Nhìn ta, trả lời câu hỏi của ta.”
Mọi việc quả thực trở nên hỏng bét đến không thể hỏng hơn. Ta và đại mỹ nhân đều là nữ hài tử, tuy ta rất thích nàng, nhưng lỡ nói ra làm nàng vạn nhất sinh khí không để ý tới ta nữa thì làm sao bây giờ?
“Nội nhân là... Chính là người ở trong phòng ta!”
“Ừ! Cho nên Điệp Thúy và Mặc Yên đều là nội nhân của ngươi phải không? Cho nên ai đã từng bước chân vào phòng ngươi đều là nội nhân của ngươi?” Ngữ khí của đại mỹ nhân đầy tính chất vấn a! Cảm giác nguy hiểm lại tới nữa rồi!
“Ách... Không... Không phải, nội nhân là người ở trên giường ta.” Giải đáp vấn đề này quả thực khó quá. Ta muốn nói với nương, người vì sao không vào thời điểm ta sinh ra bóp chết bản công tử luôn cho khỏe. Vấn đề khó trả lời như vậy, đâu phải đang đi thi khoa cử đâu, ta muốn khóc.
“Ồ! Cho nên nếu ngươi đã từng bò lên giường của người khác, cho dù không làm gì cả, cũng coi như người ta là nội nhân của ngươi phải không?” Giọng điệu đại mỹ nhân sắc sảo quá. Gương mặt bản công tử đang có dấu hiệu biến thành khổ qua rồi, còn y phục thì nhăn nhíu giống dưa muối, ta cào lan can thiếu điều móng tay cũng sắp rớt ra luôn.
“Cái này... Cũng không đúng...” Ngay lúc bản công tử sắp hít thở không thông, đột nhiên linh quang chợt lóe.
“Nội nhân là người trong tim ta!” Ta không kịp suy nghĩ đã lập tức nói ra, sau đó chờ đợi phản ứng của nàng.
“Trả lời đúng! Có thưởng!” Nàng không những không giận, còn hướng về má của ta, hôn một cái.
(28): Phần nằm giữa hai lông mày
(29): Trích từ bài thơ Vô đề nhị thủ của Lý Thương Ẩn. Ý nói về tình yêu giữa hai người có thể hiểu thấu lòng nhau mà không cần dùng lời.
(30): Vợ