Nhân duyên giữa ta và vị bác gái chưa từng gặp mặt này có là bởi vì ta nhất thời hồ đồ xúc động nên mới phạm sai lầm. Ta thật sự rất sợ sai lầm này sẽ là cái sai lớn nhất đời của mình, nhưng bây giờ có sợ cũng không còn kịp nữa rồi.
Ngươi cười ta? Ngươi sao có thể cười ta! Nếu là ngươi thì để coi ngươi làm sao? Không nói ngươi sẽ không biết, em vợ của Hoàng Thượng là mẹ ruột của ta, lúc đấy phụ thân của Hoàng Thượng đọc đủ thứ thi thư, y là một phu tử (2) thích dạy học cho thường dân. Hoàng Thượng khi đó vẫn còn là một thường dân, và cũng là một tiểu hài tử quậy phá, lại để mắt đến đôi song sinh hoa tỷ muội nhà bên cạnh, khi Hoàng Thượng khóc lóc đến chảy nước mũi đòi hôn sự thì hai nhà cũng sớm mà hứa hôn với nhau.
Tỷ tỷ của đôi song sinh hoa tỷ muội đó là đương kim Hoàng Hậu hiện nay, nàng cá tính dịu dàng nhã nhặn lịch sự, hiền lương thục đức, còn vị muội muội cũng chính là mẹ ta, cá tính tinh quái, xinh đẹp hoạt bát. Vốn người chấp nhận hôn sự với tiểu hài tử xấu xa Hoàng Thượng là mẹ ta, Hoàng Hậu đã có đối tượng đính hôn khác. Nhưng khi ấy quốc gia hủ bại, mấy năm liên tục chiến loạn, phụ thân của Hoàng Thượng không muốn thế đạo tiếp tục hỗn loạn nên mới khởi nghĩa, huy quân lên phía Bắc. Y mặc dù là một phu tử, nhưng rất có chí lớn, một lòng muốn đoạt thiên hạ cứu thế cho tổ quốc, nên đem theo cả tiểu Hoàng Thượng và một người con nữa đi đánh giặc.
Lúc đó ở quê hương đôi song sinh hoa tỷ muội vì chiến loạn nên thất lạc nhau, ông ngoại ta mới đem tiểu Hoàng Hậu đến nương tựa ở trại khởi nghĩa đại quân của lão phu tử, bà ngoại mang mẹ của ta chạy trốn tới thành trấn tuốt phía Nam để trốn. Lúc ấy có một gia đình giàu có, đông con và rất hảo tâm giúp đỡ mẹ con họ, thậm chí còn cho họ ăn uống rất đầy đủ.
Chiến sự kéo dài đến mười năm, hai tiểu cô nương bảy tuổi đã trưởng thành thành hai cô gái mười sáu mười bảy tuổi vô cùng xinh đẹp. Bà ngoại có lẽ cảm kích vì sự chăm sóc của gia đình giàu có này, mà gả cô con gái tinh quái, xinh đẹp hoạt bát của mình cho một người ăn nói có lễ, trung thực thẳng thắn là cha ta. Ở phương Bắc khi đó ông ngoại cũng cảm động vì vị tiểu Hoàng Thượng đã dần trưởng thành, luôn cẩn thận chăm sóc hai ông cháu họ, nên cũng gả tỷ tỷ hoa tỷ muội cho tiểu Hoàng Thượng.
Đến khi tiểu Hoàng Thượng và phụ thân hắn chính thức lên ngôi vị Hoàng Đế thì cuộc chiến tranh đã kéo dài mười hai mười ba năm, lúc này hai vợ chồng già và hai đứa cháu rốt cục mới có thể đoàn viên. Ông ngoại bà ngoại vì nhất quyết không chịu ở trong cung, vì thế lão phu tử và Hoàng Thượng mới để ông ngoại bà ngoại ở vùng ngoại thành kinh đô.
Khi ông bà ta đều chết bệnh, nghe lão quản gia Trần thúc trong nhà nói là cha ta vì sợ mẹ ta nhớ cha mẹ và tỷ tỷ của nàng, nên mới bán toàn bộ sản nghiệp trong nhà lấy tiền, dẫn mẹ và ta tới vùng ngoại thành kinh đô. Tính cách cha mẹ ta tuy trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (3) nhưng lại rất hợp với nhau, cha luôn nhường nhịn mẹ ta nên tình cảm của họ dành cho nhau rất vững bền! Bao nhiêu năm rồi cha vẫn để mẹ nhéo lỗ tai y, phạt y quỳ gối, để y vác một thùng đầy nước ngồi chồm hổm chịu phạt. Cha ta lại không dám rên la một tiếng, y quả là một hán tử sợ vợ chân chính a!
Khụ khụ, thôi dừng tại đây, hảo hài tử không thể tùy ý đánh giá tính tình bát quái của cha mẹ được, phải tránh để cha xấu hổ, rồi giận lên cắt giảm tiền tiêu vặt hàng tháng của ta, nghĩ đi nghĩ lại vẫn mất nhiều hơn được a.
(2) Thầy giáo
(3) Hoàn toàn trái ngược