Hạng Ngạo Thiên
dùng miệng từng ngụm từng ngụm một đưa dược đút vào trong miệng Mai Tuyết Tình.
Chẳng bao lâu
trước đây, khi chính mình hôn môi nàng, nàng vốn là trước tiên cự tuyệt hắn,
khước từ hắn, cuối cùng, chính hắn dùng tình cảm mềm mỏng liên tiếp tấn công
mãi nàng mới chịu đầu hàng, nàng vốn là như vậy dịu dàng, ngoan ngoãn nhưng vô
cùng hiểu ý hắn.
Hôm nay, hắn thật
sự hy vọng nàng lúc này cũng giống như trước, cự tuyệt hắn, như vậy, hắn mới
biết được, là nàng còn có sức sống, đúng là một người còn sống sờ sờ ngay trước
mắt hắn!
Chính là cắn hắn,
cũng giống như lần trước, hắn lần đầu tiên không kìm nén được lòng mình, trong
ngự hoa viên ngay bên hồ nước đã hôn nàng, chính là nàng đem bờ môi của hắn cắn
đến chảy máu, hắn cũng không trách tội nàng, ít nhất, như vậy chứng minh được
rằng nàng vẫn còn sống!
Hôm nay, nàng tựa
như một tượng gỗ ỉu xìu khắp người đầy thương tích, nương dựa vào trong lòng
hắn, mặc cho hắn thao túng.
“Tình nhi… Tình
nhi… Tỉnh tỉnh lại đi! Nàng tỉnh tỉnh lại đi!”
Hạng Ngạo Thiên
đem chén thuốc giao cho Liên nhi, bàn tay to không ngừng xoa xoa khuôn mặt tái
nhợt của Mai Tuyết Tình, “Nàng xem xem, nàng xấu hổ hay không xấu hổ hả! Ta
trước mặt nhiều người như vậy thân thiết với nàng hôn nàng, nàng cũng không
phản kháng, nàng vốn dĩ không phải như thế, mỗi lần ta hôn nàng, nàng đều trước
hết cắn ta!”
Cũng không cần
biết những người khác có ở đây hay không, Hạng Ngạo Thiên không ngừng kêu gọi
Mai Tuyết Tình, “Tình nhi, ngươi tỉnh lại đi!”
Nước mắt như
những hạt châu liên tiếp rơi xuống, tích tách tích tách rơi đầy trên mặt Mai
Tuyết Tình.
Mặc dù, Liên nhi
cùng Ngạo Mai vốn là càng lúc càng hồ đồ, thế nhưng, các nàng cũng bị lời nói
của Hạng Ngạo Thiên làm cảm động đến rơi nước mắt.
Hàn Thanh đã trở về!
Theo sự chỉ dẫn của Khai thái y, Hạng Ngạo Thiên đem hoàn
hồn đan hòa vào trong nước, lại dùng miệng mình đặt lên đôi môi tái nhợt của
Mai Tuyết Tình đưa dược vào trong miệng của nàng.
Ước chừng qua nửa canh giờ, trên mặt Mai Tuyết Tình dần dần
có một chút huyết sắc.
“Hoàng thượng, xem bộ dáng có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp,
đêm quá khuya rồi, cũng xin mời Hoàng thượng an giấc!”
Lưu công công đến nhắc nhở.
Đêm khuya gió thu thổi, vi vu vào cửa phòng.
Trạch viện bầu trời bao phủ một tầng mây đen.
Bên trong một gian phòng khác.
Tất cả mọi người màng từ trong cung ra đều có mặt.
Hạng Ngạo Thiên sắc mặt ngưng trọng.
“Tình nhi mang
thai rồi!” Hắn nói cho mọi người biết.
Mọi người cũng
không có phản ứng gì thái quá, bởi vì hài tử đã lưu rớt, tất cả mọi người đều
biết rồi!
“Hài tử là của ta!”
Hạng Ngạo Thiên
thanh âm hỗn loạn cố nén bi thương.
Tất cả mọi người
đều thở hốc vì kinh ngạc, hài tử quả nhiên vốn là của Hoàng thượng!
Nhưng mà… Nhưng
mà đây là theo luân thường đạo lý không cho phép!
“Nàng không phải
Ngạo Sương! Nàng gọi Mai Tuyết Tình, một người đến từ một nơi mà chúng ta không
biết!”
Hạng Ngạo Thiên
tiếp tục giải thích.
Trong tất cả mọi
người chỉ có Hàn Thanh là không có kinh ngạc chút nào, bởi vì Mai Tuyết Tình
lúc còn thanh tỉnh đã nói sơ qua cho hắn biết rồi.
Vẫn còn có một
người không hề kinh ngạc đó chính là Khai thái y, bởi vì lúc đầu chính lão là
người đầu tiên phát hiện ra điều này, trong hồ cứu lên công chúa vốn dĩ là một
người khác, từ mạch tượng trên người đã cảm thấy ra điều này rồi, chỉ bất quá,
lúc ấy hắn không có dũng khí nói rõ cho Hoàng thượng biết.
Những người khác
mặc dù thất kinh, nhưng là rất nhanh chóng liền tỉnh táo lại.
Hồi tưởng lại sau
khi công chúa mất đi trí nhớ, hành vi của nàng từng chút từng chút một vô cùng
cổ quái, mọi người bộ dáng đều không biểu hiện ra vẻ kinh ngạc. Thế nhưng, tại
sao trên đời này lại có người giống nhau như đúc vậy, mọi người vẫn còn có chút
khó hiểu.
Vì không muốn nảy
sinh quá nhiều chi tiết rắc rối, Hạng Ngạo Thiên cũng không nói ra Mai Tuyết
Tình là đến từ tương lai, sau thời đại này đến mấy ngàn năm.
Cho mãi đến lúc
này, hắn cũng còn không nghĩ có chuyện như vậy phát sinh, nếu nói cho mọi người
biết, có thể nghĩ ra được phản ứng của những người khác như thế nào. Nếu, nàng
không phải công chúa, như vậy công chúa thật đi nơi nào, mọi người quan tâm
nhất chính là chuyện này.
Tất cả mọi người
đều biết, Ngạo Sương có bệnh trong người, vừa lại nhiều năm ở trong thâm cung,
chính nàng ta thất lạc bên ngoài, vốn dĩ rất khó sinh tồn.
Hạng Ngạo Thiên
phảng phất như biết được ý nghĩ của mọi người, hắn nói, “Trẫm vẫn không hề
buông xuôi việc tìm kiếm Ngạo Sương công chúa, chỉ là, còn chưa có bất cứ đầu
mối nào. Trẫm đã phái người trong cả nước tiến hành bí mật tìm kiếm, nhưng mà...”
Hạng Ngạo Thiên
thở dài một hơi, “Bất quá, Trẫm từ trước đến nay trong lòng đều tâm niệm, Ngạo
Sương còn sống, Trẫm có dự cảm này!”
“Hàn Thanh, không
thể buông lỏng việc dò xét xung quanh hồ nước, Trẫm luôn cảm giác được, Ngạo
Sương còn có thể từ trong hồ xuất hiện trở lại!”
Những lời Hoàng
thượng nói, như cho mọi người ăn một viên định tâm hoàn, mọi người tâm tình
đang trĩu nặng tới lúc này mới buông lơi được một chút.
“Sự tình hôm nay,
chỉ có những người ở đây biết, việc này nhất định phải giữ bí mật, trước khi
còn không tìm được Ngạo Sương, nàng vẫn là công chúa, mọi người vẫn cứ như
trước nay cùng nàng ở chung!”
“Tuân chỉ…” Mọi
người tất cả đồng thanh trả lời.
“Vốn lẽ, hôm nay
đưa mọi người đến nơi đây, là muốn nói cho mọi người hai sự việc, việc thứ nhất
là muốn nói cho mọi người biết nàng không phải Ngạo Sương, việc khác là muốn
nói cho mọi người biết nàng đang mang long thai, nhưng mà, thật không nghĩ tới,
hài tử đã không còn, bản thân Tình nhi thì sinh tử khó liệu…” Hạng Ngạo Thiên
cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào hẳn lên.
“Hoàng huynh...”
Ngạo Mai cũng
không nhịn được khóc lên, “Đừng khổ sở, Ngạo Sương tỷ tỷ sẽ tìm được, Tình nhi
tỷ tỷ cũng sẽ không có việc gì đâu, người hiền tự có trời trợ giúp!”
Mọi người cũng
đều mỗi người một lời an ủi.
Mãi đến giờ sửu,
mọi người mới an giấc.
Mọi người ai cũng
đều trằn trọc khó ngủ.
Những người đến
nơi này đều là những người Hạng Ngạo Thiên tín nhiệm và coi trọng nhất, vốn là
muốn cho mọi người cùng hắn chia sẻ vui sướng, thật không nghĩ tới, thực tế lại
nghênh đón chuyện khó có thể tiếp nhận này.
Dĩ nhiên là trời
giáng tai họa bất ngờ!
Mọi người cũng
đều trung thành và tận tâm đuổi theo Hạng Ngạo Thiên, mặc dù hoàng đế bề ngoài
rất trầm ổn không thích biểu đạt cảm tình bên trong, nhưng, tất cả mọi người
đều hiểu rõ, Hoàng thượng thật rõ ràng như ban ngày là đối với mọi người rất
tốt.
Một đêm không
ngủ.
Hạng Ngạo Thiên
suốt một đêm không ngủ cứ như vậy lẳng lặng ngồi nhìn chăm chú vào Mai Tuyết
Tình.
Nữ nhân kia lúc ở
trong cung, thường giả bộ nhu thuận như chim yến nhỏ nép vào người ngoan ngoãn
nghe lời, nữ nhân kia vì hạ nhân động thân ra gánh vác, nữ nhân kia xuất cung,
mạnh mẽ tự lập, nữ nhân kia trong lòng hắn uyển chuyển hầu hạ, hôm nay, lúc này
đây sao vẫn cứ nằm im ắng như vậy, không có vẻ tươi cười, không có một câu nói,
báo trước nàng còn sống đặc trưng duy nhất chính là hơi thở yếu ớt kia.
Hạng Ngạo Thiên
cầm lấy tay Mai Tuyết Tình đưa lên mặt, nước mắt vừa lại vô thanh vô tức tuôn
rơi, rơi xuống trên lông mi Mai Tuyết Tình, theo gương mặt nàng chảy tới bên
khóe môi.
“Tình nhi… Tình
nhi, nàng tỉnh lại đi, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, ta không hề truy cứu hành
vi phạm tội toàn gia ba người Hứa Sơn nữa, ta đáp ứng nàng...”
Hạng Ngạo Thiên
thì thào tự nói.
Liên nhi bưng tới
chén cháo loãng, nói là cháo loãng, kỳ thật chính là nước cháo.
Liên nhi biết,
công chúa cái gì cũng ăn không được, có thể đem chút nước cháo này đút cho
uống, cầm cự sẽ không thác.
Hạng Ngạo Thiên cầm
chén cháo loãng, cũng giống như khi cho uống dược, dùng miệng của hắn từng chút
từng chút đút cháo vào trong miệng của Mai Tuyết Tình.
Nếu bình thường,
Liên nhi cùng Ngạo Mai nhìn thấy cảnh tượng miệng đối với miệng này, đã mắc cỡ
che lấy hai mắt, dù sao cái này cũng là hôn môi mà!
Nhưng mà, bây
giờ, các nàng đem toàn bộ hy vọng ký thác vào trên người Hạng Ngạo Thiên, hy
vọng hắn có thể cho nàng ăn một ít, có thể cứ như vậy cho ăn, chăm sóc lo lắng
đến khi Mai Tuyết Tình tỉnh lại.
Đây là một cảnh
thần thánh thiêng liêng, đây là một cảnh làm xúc động lòng người!
Sau khi điểm tâm,
Hạng Ngạo Thiên an bài Lưu công công trở lại kinh thành, truyền thánh ngự của
Hoàng thượng, trong vòng ba ngày không cần tảo triều.
Những người khác
đều ở lại bên người Mai Tuyết Tình, cầu khẩn nàng mau chóng tỉnh lại.
Bạch điêu cũng
mất đi tập tính hoạt bát hiếu động trước đây, không hề nhằm lên phía trời xanh
bay lượn, cứ như vậy cô độc đậu ở nóc nhà, đứng nhìn trong viện mọi người đều
bận rộn.
Hạng Ngạo Thiên
phát hiện trong lúc hôn mê bàn tay bé nhỏ của Mai Tuyết Tình vẫn đang nắm chặt
lại.
Mất rất nhiều sức
lực, hắn mới có thể mở bàn tay nàng ra.
Một viên đào hạch
vẫn còn nắm chặt trong tay nàng!
Ngay lúc nàng hôn
mê đến lúc này, nàng cũng không bỏ tay ra ném xuống.
Mắt nhìn không
chớp vào viên đào hạch nọ, trên đó vẫn còn khắc rõ nét hai chữ “Thiên Tình”,
đây vốn là tên của bọn họ!
Cầm lấy viên đào
hạch, Hạng Ngạo Thiên cuối cùng không nhịn được gào khóc lớn.