Phi Tử Của Ca Ca

Chương 49




Trong tích tắc, Mai Tuyết Tình lập tức ý thức được, cái giá bán này vẫn còn rẻ!

Thế nhưng, vì phải mua bằng được cái cửa hiệu kia, nàng cuối cùng quyết định, vuốt ve một lần nữa cái vòng cảm nhận sự ấm áp của món quà duy nhất mà Hạng Ngạo Thiên đã đưa cho nàng, Mai Tuyết Tình dứt khoát đem cái vòng giao cho chưởng quỹ tiệm cầm đồ.

“Giao cho bổn công tử ba nghìn hai lượng bạc, số còn lại… số còn lại sẽ chi trả bằng ngân phiếu!”

Mai Tuyết Tình nhớ lại, chủ cửa tiệm kia là muốn hiện ngân, cho nên, không thể làm gì khác hơn là để cho hắn trả số còn lại bằng ngân phiếu vậy.

Số ngân phiếu này mình sẽ giữ lại sau này dùng vào việc tu chỉnh mặt tiền cửa tiệm và nhập hàng chờ dùng sau khi tu chỉnh cửa tiệm xong, tóm lại, sau này, sửa sang lại phía trước cửa tiệm một chút nơi có nhiều người qua lại! Mai Tuyết Tình cuối cùng liếc mắt một cái đánh giá qua vòng tay lần nữa, mặc dù nàng không thích đeo trang sức, thế nhưng, nghĩ đến phải đem nó bán đi trong lòng có chút không muốn. Chỉ mong Hạng Ngạo Thiên đừng biết chuyện này, nói cách khác, nếu hắn biết sẽ phiền toái.

Hai người rời khỏi tiệm cầm đồ, để lại chưởng quỹ đang len lén vui mừng. Lần này, lại một lần nữa buôn bán quá lời rồi!

Liên nhi đối với Mai Tuyết Tình tràn ngập sùng bái, lặng lẽ tiến đến Mai Tuyết Tình bên tai nói, “Công chúa, dáng vẻ của người thật là giống như đã từng làm qua những chuyện này vậy!”

“Hả…”

Mai Tuyết Tình giơ ngón tay lên miệng, ý bảo nàng nhỏ giọng.

“Ở ngoài cung, nhớ kỹ phải gọi thiếu gia! Không được tái phạm xưng hô công chúa như thế này!”

“Dạ vâng...”

Liên nhi quả thực đối với Mai Tuyết Tình bội phục sát đất. Nhìn công chúa chỉ một tay vừa nhấc lên như vậy, hành vi cử chỉ như vậy, quả thực thật sự là một thiếu gia công tử nhà giàu, công chúa giả bộ thật sự giống y như thật.

“Vậy… Công… Thiếu gia, chúng ta sau này cửa tiệm nếu khai trương rồi, ta gọi người là cái gì?”

Liên nhi hưng phấn không thôi.

“Gọi chưởng quỹ , ta là đại chưởng quỹ!”

“Nhớ rồi!”

Liên nhi ao ước đến ngày cửa tiệm khai trương.

000 000 000

Chưởng quỹ vuốt ve bảo bối vừa mặc cả được, vẫn còn chưa kịp cầm nóng tay, ngay lúc đó tiến vào một nam nhân khí vũ hiên ngang toàn thân đều lộ ra khí tức vương giả.

Phía sau, vẫn còn một người tùy tùng đi theo lạnh lùng.

Lại có mua bán lớn rồi!

Chưởng quỹ thật may mắn, ngày hôm nay thật sự là một ngày tốt!

“Mới vừa rồi, hai vị công tử kia bán đi thứ gì?”

Nam nhân kia không có một câu nói thừa trực tiếp đề cập thẳng vào vấn đề.

“Ta…” Chưởng quỹ bị hù dọa giật mình.

Không phải đến đánh cướp chứ? Nhưng trên đời hiếm thấy có bảo bối nào như vậy, ngàn vạn lần không thể nói.

“Hai vị công tử chỉ bán ngọc bội!”

Bị khí thế của nam nhân kia làm cho khiếp sợ, chưởng quỹ phải bịa ra một lý do lấy lệ.

Này nếu là những người khác, hắn đã sớm hất văng ra ngoài rồi, như thế nào có thể tùy tiện ở đây hỏi thăm lộn xộn chứ!

Nam nhân tùy tùng phía sau tiến lên vài bước, xoẹt một cái một thanh kiếm sắc bén kề trên cổ chưởng quỹ, gương mặt vẫn lạnh lùng không chút thay đổi, cũng như không nói một lời. “Giữa ban ngày ban mặt lại động võ, rốt cuộc còn có vương pháp hay không? Ta có thể báo quan đó!”

Chưởng quỹ can đảm nói.

Những người khác trong tiệm cũng đều nơm nớp lo sợ nhìn hai người vừa đến đang uy hiếp chủ nhân.

Đây là nơi nào mà dám uy hiếp chủ nhân hả?

Khí thế có thể làm người sợ đến chết khiếp!

“Vương pháp?”

Nam nhân kia cười lạnh một tiếng.

“Ta vốn là vương pháp!”

“Nói… !”

Nam nhân kia “Ba” một tiếng, đập một cái lên cái bàn gỗ, cái bàn bị vỗ một cái tức thì rơi xuống đất thành từng mãnh vụn.

Không khí trong phòng, vụn gỗ nhẹ nhàng tung bay.

“Ta.. cái bàn…”

Chưởng quỹ đau lòng kêu lên.

“Đau lòng rồi ư?”

Gã tùy tùng lạnh lùng mở miệng rồi.

Hắn kề vào bên tai chưởng quỹ, cố tình thanh âm chỉ vừa đủ hai người bọn họ có thể nghe được hỏi: “Biết khi quân là tội gì không?”

Thanh âm vô cùng khẽ khàng khinh thị, còn không mang một chút sắc thái cảm tình nào.

“Má ơi…”

Chưởng quỹ bị hù dọa thiếu chút nữa nước tiểu ra quần, rầm một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Chỉ trả lời vấn đề là được… miễn xưng hô đi!”

Gã tùy tùng thu hồi lại trường kiếm gác trên cổ chưởng quỹ để vào trong vỏ kiếm.

“là… là… là” chưởng quỹ cũng không dám có điều giấu diếm. “Mới vừa rồi, hai vị công tử kia bán đi chính là cái đồ vật này!”

Hắn từ trong lòng lấy ra cái vòng tay vẫn còn chưa có thưởng thức đủ.

“Bọn họ bán bao nhiêu tiền?”

Nam nhân vương giả khí thế vừa nhìn đến đồ vật nọ, cảm tình có chút phập phồng.

“Năm vạn lượng?”

Nam nhân kia trong mắt thiếu chút nữa là bốc lửa.

“Ngươi nói, cái vật nhỏ như vậy đó, nó giá trị năm vạn lượng sao?”

“Không đáng giá…” Chưởng quỹ bị hù dọa đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên mặt.

“Không đáng giá?” Nam nhân kia cao giọng trêu ghẹo.

“Không đáng giá… vô cùng có giá trị… Không thể dùng tiền mà mua được”

Chưởng quỹ quả thực nói năng lộn xộn.

“Nó giá trị liên thành, vốn là vật báu vô giá!” Chưởng quỹ rốt cục biểu đạt rõ ràng ý tứ của chính mình.

“Coi như ngươi cũng biết hàng!”

Nam nhân kia đưa mắt ra hiệu gã tùy tùng một cái, gã tùy tùng móc ra một tấm ngân phiếu, vứt cho chưởng quỹ.

Thu hồi lại cái vòng, thận trọng bao bọc lại, nam nhân kia cẩn thận từng ly từng tý cất ở trong lòng. Hai người phất tay áo rời đi, không mang theo một chút tiếng động nào, cũng như thế khi bọn họ lặng yên không một tiếng động đến.

Bọn tiểu nhị từ nãy giờ vẫn đứng cạnh ở bên, đều tiến lên nâng chưởng quỹ dậy, lấy làm khó hiểu hỏi, “Bọn họ là ai vậy?”

“Vương pháp…”

Chưởng quỹ không ngừng lau mồ hôi lạnh vẫn đang thi nhau chảy xuống.

“Vương pháp…” Bọn tiểu nhị vẫn không hiểu hỏi lại .

“Có tên này sao?”

ooo ooo ooo

Đi tới chỗ không người, nam nhân kia tò mò hỏi người tùy tùng bên cạnh: “Ngươi ở bên tai chưởng quỹ nói gì đó?”

Gã tùy tùng khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một nếp gấp dường như giống như không có cười, nói: “Ta hỏi hắn, khi quân là cái gì tội?”

Nam nhân kia cười ha ha.

“Cũng là ngươi có cách!”

Tiếng cười sang sảng vui vẻ khiến cho những người đi dường tình cờ đi ngang qua cũng muốn dừng lại nghỉ chân.