Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 12: Phá sát




Làm sao bây giờ!

Tiểu Bàn kinh hoảng mà nhìn Thịnh Quân, toàn thân Giới Tử tháp đã bị sát khí nhuộm đen, vong linh du đãng xung quanh bị ảnh hưởng, bắt đầu trở nên luống cuống.

“Thịnh Quân, chúng ta chỉ còn cách đi tìm sư phụ hắn thôi. Lão đạo kia còn ở Thúy Hồng các không nhỉ?”

“Chỉ sợ tạm thời hắn sẽ không đi tìm Vũ Nùng cô nương kia nữa, nhưng nó sẽ chỉ đường cho chúng ta.” Thịnh Quân chỉ lên bầu trời.

Tiểu Bàn ngẩng đầu, một thanh âm bén nhọn chói tai thông qua linh niệm đập thẳng vào trong óc.

“Cứu mạng a! Ta không muốn chết a! Ta còn chưa tìm được chim mái để đẻ trứng mà!” Kim điêu quay vòng vòng rớt từ trên trời xuống, hay cánh phảng phất như đã mất đi khống chế, nhào thẳng về phía Thịnh Quân.

Tiểu Bàn chợt nói: “Quên mất nó là Ngôn Linh Sử của Dư Nham, Dư Nham xảy ra chuyện, nó cũng không được sống tốt.”

Thịnh Quân thả ra một đoàn linh lực nâng kim điêu lên, thế này mới nhìn thấy ngực và bụng của kim điêu bị sát khí đen kịt quấn lấy, vì chống lại nó, kim điêu cơ hồ đã hấp hối.

Tiểu Bàn nhấc kim điêu ở một bên lên: “Ngươi còn có thể cứu, nếu như ngươi có thể giúp bọn ta tìm được sư phụ hắn.”

“Sư phụ hắn đang ở Thúy Hồng các… chuộc thân cho Vũ Nùng cô nương.” Kim điêu dắt cổ gào thét một tiếng, ánh mắt đảo qua Giới tử tháp đen kịt, toàn thân run rẩy làm rụng mấy không ít lông.

“Quả nhiên là sợ chúng ta gây phiền toái cho Vũ Nùng cô nương, chỉ là không nghĩ tới lại thúc đẩy hắn đi chuộc thân cho nàng.” Tiểu Bàn chậc chậc bình luận: “Lão đạo kia rốt cục xem Vũ Nùng cô nương là gì a?”

Kim điêu ai oán mà nhìn Tiểu Bàn: “Long Nữ, có thể giải quyết vấn đề trong tay ngươi trước rồi mới quan tâm tới tình cảm của ông già kia không?”

Tiểu Bàn nhe răng.

Thịnh Quân giơ tay về phía Tiểu Bàn nói: “Để ta giữ Giới Tử tháp, có lẽ ta có biện pháp khiến hắn tỉnh táo lại một chút.”

Tiểu Bàn có chút lo lắng: “Sát khí quá nặng, ta sợ ngươi áp chế không nổi.”

“Không cần lo lắng, giao cho ta.” Thịnh Quân dưới ánh mắt lo lắng của Tiểu Bàn, cầm lấy Giới Tử tháp, ngay vào lúc chạm vào thân tháp, một cổ sát khí khát máu cực lớn đánh thẳng vào tâm mạch.

“Thịnh Quân?”

“Tiểu Bàn, mang theo kim điêu đi tìm sư phụ Dư Nham đi!”

Thịnh Quân ngăn cản được trùng kích của sát khí, bay lên trời, đi thẳng đến Thịnh Kinh.

Tiểu Bàn dẫn theo kim điêu bay cũng không nổi phía sau, trong lòng vô cùng lo sợ bất an, rồi lại không biết nên biểu đạt tâm tình này như thế nào. Bắt đầu từ lúc quen biết Thịnh Quân, nàng cơ hồ không phát hiện ra hắn cũng có vui buồn yêu hận. Hắn vĩnh viễn luôn giữ bộ dạng ôn nhuận như ngọc, phảng phất không có mũi nhọn, nhưng bản chất lại rất cứng rắn. Sau khi gặp được Dư Nham, bộ mặt Thịnh Quân thu liễm không để người biết đã dần dần lộ ra, nhưng thật sự là như vậy sao? Phá vỡ ma chướng năm đó là có thể thành rồng? Hiện tại trước mắt, có thể sẽ trở thành ma chướng mới hay không?

Thịnh Quân có chút khí huyết bất ổn, cho dù bây giờ có thể chống cự lị ảnh hưởng của sát khi, nhưng ngay lúc vội vàng chưa kịp vừa nãy đã có một phần nhỏ sát khí xâm nhập vào thân thể, khơi dậy những nỗi niềm mà ngay chính hắn cũng đã quên mất.

Lúc là Cung Cừ, là Tam hoàng tử, bởi vì mẫu phi mất sớm, hắn tự biết mình không còn sức tranh đoạt đế vị kia nữa, liền yên lặng thối lui, nhưng cũng không thể khiến các huynh đệ khác hoàn toàn yên tâm, trong hoàng cung vĩnh viễn không thiếu biện pháp chỉnh người vô hình, hắn đã từng tiếp nhận từng cái một, chỉ là những lúc như thế, hắn đều hết lần này đến lần khác tự khuyên nhủ mình như đang niệm kinh Phật rằng: “Phu duy bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh (1)“, “Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương (2)“, mới không có thể không tự mình hại mình, cũng không bị bức đến điên loạn. Nhưng hoàng tử cuối cùng vẫn là hoàng tử, cốt khí cùng ngạo khí bẩm sinh thủy chung chưa từng biến mất, đây cũng là nguồn gốc của thống khổ, bi ai, nhưng hắn tình nguyện thanh tỉnh mà thống khổ, chứ không muốn ngu ngốc hèn hạ mà khuất phục.

(1) Không phô trương, nên sáng; không tự cho mình đúng, nên hiển dương ở đời; không kể công, nên có công; không kiêu căng, nên [không bị ai hại, nhờ đó mà] trường tồn. Vì không tranh với ai, nên không ai tranh với mình.

(2) Trích từ cặp câu đối của Lâm Tắc Từ “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Bích lập thiên nhẫn, vô dục tắc cương.” (Biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại. Vách núi nghìn trượng sừng sững, không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực.)

Phẫn nộ và sát ý do thống khổ sinh ra cũng vì leo lên được vị trí Thái tử kia mà biến mất, nhưng cũng không vì sự biến hóa đó mà bộc phát. Ngôi báu Thái tử, được xây trên một tầng lầu cô độc bấp bênh, Đông cung Thái tử, được xây trên lỗ hổng của chính quyền. Vị trí này giao cho hắn, cũng không phải vì khẳng định tái trí trị quốc của hắn, mà khẳng định tư cách làm con rối hy sinh của hắn. Trong bữa tiệc sắc phong đêm đó, hắn nâng chén rượu, mỉm cười tiếp nhận từng người đến chúc mừng, sau khi chuốc say bản thân, hắn mơ thấy mình giết cha giết huynh, mơ thấy mình tàn sát hết cả triều đình.

Cung Cừ bị chính giấc mộng của mình làm tỉnh dậy, còn chưa kịp tỉnh táo để đọc lại những quyển sách thánh hiền mà bản thân đã sớm thuộc lòng kia, tìm hiểu xem vì sao chính mình lại có một mặt hung bạo như thế, thì Nghiêm Thượng xuất hiện. Ngay từ đầu hắn đã biết rõ, Nghiêm Thượng cũng không tình nguyện vào cung làm thư đồng cho Thái tử, hắn cũng có thể đoán được, Xu Mật Sứ dâng lên nhi tử độc nhất, là vì muốn xếp một quân cờ ở bên cạnh hắn, nhưng hết thảy những thứ đó đều không ngăn được thưởng thức của hắn đối với Nghiêm Thượng, cái người cùng tuổi với mình này, thuần khiết hơn bất cứ ai khác, đôi mắt thẳng thắng kia, là thứ đầu tiên khiến hắn muốn trả giá.

Cung Cừ vì Nghiêm Thượng bỏ ra không ít tình cảm vốn đã chôn vùi tận tim, và nhận được đáp lại, nhưng điều đó, lại khiến Nghiêm Thượng vì trung tâm và tình cảm kia, mà vạn kiếp bất phục. Rốt cuộc, đôi mắt vốn không lây dính một hạt bụi trần kia của Nghiêm Thượng, đã nhuộm đầy máu tươi —— có máu của phụ thân hắn, có máu của đồng bào hắn, nhiều hơn nữa, là máu của chính bản thân hắn. Nghiêm Thượng dốc hết tất cả, cuối cùng vẫn chỉ là hai bàn tay trắng, hắn không bỏ xuống được tội nghiệt, không giải được khúc mắc, oán hận cùng bất đắc dĩ, giãy dụa cùng bi phẫn, tất cả đã tích lũy thành sát khí ngập trời này.

Sao có thể không hận!

Thịnh Quân nắm chặt tay thành quyền, hắn không muốn cũng không thể áp chế sát khí của Dư Nham, thứ hắn có thể làm chính là hứng chịu, hứng chịu sát khí của Dư Nham một cách vô điều kiện.

“Ngươi không cần oán hận Nghiêm gia, oán hận triều thần, thậm chí oán hận chính mình, bởi vì nguồn gốc của tất cả những oán hận này, đều là Cung Cừ. Không có Cung Cừ, hết thảy đều sẽ khác, ít nhất, kiêu ngạo của ngươi có thể giữ lại để kháng địch trên chiến trường.”

“Sao có thể không có hắn? Cuộc đời này của Nghiêm Thượng sao có thể không có Cung Cừ!”

“Nghiêm Thượng đã chết rất nhiều năm rồi, bây giờ ngươi tên là Dư Nham!”

“Mặc kệ Nghiêm Thượng có chết hay không, mặc kệ Dư Nham có sống hay không, dù chỉ còn lại một hồn một phách, cũng chỉ có Cung Cừ!”

Thịnh Quân im lặng, không biết khi nghe thấy những lời này nên cao hứng hay là bất đắc dĩ, không biết khiến Dư Nham nhớ lại bản thân là Nghiêm Thượng là quyết định chính xác hay sai lầm. Thời gian không cách trở lại, chuyện đã xảy ra thì không cách nào thay đổi được, hắn thầm nghĩ…

Trong đầu Thịnh Quân đột nhiên xuất hiện cảnh tượng trong Giới Tử tháp, thân thể Dư Nham thế nhưng đã sụp đổ!

Dư Nham đứng ở trong tháp nhìn lên mái vòm, hai mắt huyết hồng, tóc trắng cuồng vũ, sát khí đen kịt không ngừng tuôn ra từ thân thể hắn, giống như sương mù phủ lấp dày đặc. Cỗ thân thể sớm có vết nứt kia tựa như bức tường bị đánh phá mà bong ra từng mảnh, hoa văn đỏ sậm vì vậy mà trở nên không toàn vẹn, hắn đã mất đi linh lực vốn có, khiến sát khí càng không cố kị gì mà tuôn ra.

Sắc trời hừng đông, tường thành Thịnh Kinh xuất hiện trong tầm mắt.

Tiểu Bàn đột nhiên bay đến phía trước Thịnh Quân, quay người ngăn cản hắn, vô cùng lo lắng nói: “Giới Tử tháp sắp không chịu được rồi, không thể mang nó vào thành! Thịnh Quân, ta đi tìm lão đạo kia! Ngươi đến vách núi sông Hàm Lãng chờ chúng ta!”

Không đêợi Thịnh Quân trả lời, Tiểu Bàn liền dẫn theo kim điêu bay về phía Thúy Hồng Các, không hề chú ý tới lân phiến lộ ta dưới ống tay áo Thịnh Quân đã biến thành màu sắc tựa như mặc ngọc.

Thúy Hồng các.

Lão đạo râu trắng vẫn dùng dung mạo tầm thường của nam nhân trung niên lúc trước, đứng ở trước mặt Vũ Nùng, nắm tay nàng nói: “Ta đã chuộc thân cho ngươi rồi, vì sao không đi!”

Vũ Nùng nhẹ giọng cười nói: “Nếu đời này ngươi không đến tìm ta, thì đây chính là kiếp lưu lạc phong trần cuối cùng của ta. Nhưng ngươi đã đến tìm ta rồi, kiếp sau ta lại phải trải qua một đời thế này nữa. Bây giờ ngươi chuộc thân cho ta, kiếp sau lại phải tới tìm ta, rồi lại chuộc thân cho ta, khiến ta vĩnh viễn không thoát được kiếp phong trần này sao?”

Lão đạo hoảng hốt mà nhìn Vũ Nùng: “Ngươi… Ngươi còn nhớ rõ…”

Vũ Nùng cười khổ nói: “Tam thế luân hồi, cả đời ta chưa bao giờ quên.”

“Vậy sao ngươi còn muốn gặp ta!” Lão đạo khàn giọng quát.

Vũ Nùng nhướn mắt phượng, lộ ra nụ cười câu nhân: “Có lẽ câu đó nên là do ta hỏi, vì sao ngươi biết rõ ta bị trói buộc bởi luân hồi, biết rõ tới tìm ta sẽ có hậu quả gì, vậy mà vẫn cứ đi tìm ta?”

“Vũ Nùng…”

“Ngươi tu đạo là vì thăng tiên, nhưng lại vì ta, chậm chạp nấn ná. Ta không oán ngươi, không hận ngươi, nhưng cũng sẽ không cùng ngươi rời khỏi Thúy Hồng các, chỉ cầu ta kiếp sau đau khổ, nhưng ngươi vẫn khoanh tay đứng nhìn, không bao giờ … tới tìm ta nữa.” Vũ Nùng nhẹ nhàng đi đến trước cửa sổ, đột nhiên đẩy ra cửa sổ vốn đóng chặt, Tiểu Bàn cùng kim điêu đều không kịp ẩn nấp, chỉ có thể ngượng ngùng mà đi vào trong.

Kim điêu giả bộ bất tỉnh, Tiểu Bàn giả như cái gì cũng không nghe thấy, cướp lời nói: “Dư Nham nhớ ra chuyện trước kia, sát khí không khống chế được, hiện tại ngay cả Giới Tử tháp cũng sắp không chịu nổi nữa! Thịnh Quân mang hắn đến vách núi rồi, ngươi là sư phụ hắn, cũng mau tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp với ta đi!”

“Không đi! Không có tâm trạng!” Lão đạo ủ rũ ngồi xổm một bên, tâm tư còn bởi vì lời Vũ Nùng vừa nói mà chấn động không thôi.

Vũ Nùng xinh đẹp đẩy bả vai lão đạo: “Đi đi, ngươi không phải còn muốn giữ Dư Nham làm Hộ thân linh, giúp ngươi ngăn cản thiên kiếp sao? Cho dù ngươi không vì mình cân nhắc, sát khí mạnh như vậy nếu thật sự thoát khỏi tháp kia chạy đến đây, chẳng phải Thịnh Kinh sẽ gặp nạn sao? Kiếp này ta đã thế này rồi, nhưng cũng không muốn chết vì sát khí đâu.”

Lão đạo nhảy dựng lên: “Ta, ta tuyệt sẽ không để ngươi chết oan uổng!”

Vũ Nùng gật gật đầu: “Đi đi, nói không chừng Dư Nham vượt qua kiếp nạn này, sẽ được viên mãn đó.”

Tiểu Bàn gật đầu với Vũ Nùng, một tay mang theo kim điêu đã như con gà chết, một tay bắt lấy tay áo lão đạo, phát lực bay nhanh tới vách núi bên sông Hàm Lãng. Nàng tuy lo lắng cho tình cảnh của Thịnh Quân, nhưng lại nhịn không được tò mò đối với quan hệ của lão đạo và Vũ Nùng, lòng nhắc miệng ra, lên tiếng hỏi: “Vũ Nùng và ngươi đã biết nhau ba kiếp à? Sao các ngươi lại không thể ở bên nhau?”

Kim điêu vừa mở mắt, lại tranh thủ thời gian nhắm lại.

Lão đạo hiện ra bộ dáng râu bạc bồng bềnh hiếm có, thái dương nổi gân xanh: “Không liên quan tới ngươi!”

Tiểu Bàn quệt miệng, mặc dù cực kỳ bất mãn với thái độ của lão đạo, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống, nàng sợ nếu thật sự chọc giận lão đạo, lão sẽ mặc kệ mà vứt bỏ Dư Nham, đến lúc đó, Thịnh Kinh gặp nạn là việc nhỏ, Thịnh Quân bị thương là chuyện lớn.

Nhưng mà, khi Tiểu Bàn kéo lão đạo chạy tới vách núi, thấy được cảnh tượng khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối —— nửa bên vách núi sụp xuống khiến cho mặt sông chia thành hai nhánh, nước càng chảy xiết hơn. Mà trên nửa bên vách núi còn lại, Giới Tử tháp lẳng lặng đứng yên trong một cái hố đá to, màu trắng như như, bên trong rỗng tuếch.

Thịnh Quân không thấy bóng dáng.

“Bọn hắn… đi đâu rồi?” Tiểu Bàn nâng Giới Tử tháp lên, thất thần mà nỉ non. Nàng cảm nhận được nguyên thần của Dư Nham, cũng không cảm nhận được khí tức của Thịnh Quân, giống như… giống như bọn hắn đã cùng nhau triệt để biến mất trên đời này…