Độc nhất nhi tử của An Quốc hầu, Lục gia thiếu gia, là nhân vật như thế nào? Chính là cái kẻ từ nhỏ đã được người xem như thái dương phủng trong lòng bàn tay, cho dù có phạm phải đại bất kính cũng được miễn tội, hắn được thánh sủng so ra còn nhiều hơn các hoàng tử.
Thịnh Kinh đều biết lúc độc nhất nhi tử của An Quốc chọn đồ vật đoán tương lai vừa vặn bắt được ngự tứ phiến bảo, từ nay về sau lột vào trong mắt thánh thượng. Thời điểm bi bô tập nói, câu đầu tiên học được chính là “Thánh thượng an khang”, còn chưa nói vạn tuế anh minh, nhưng duy câu đó thôi cũng đã đủ để Hoàng Thượng để tâm với hắn. Đợi đến lúc biết chữ vỡ lòng, càng triển lộ biệt tài biết ăn nói, vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ), biết cách nhìn mặt chọn lời, trong một năm đã có tầm năm ba tháng được thánh thượng lưu lại trong hoàng cung giáo dưỡng, thẳng đến sau khi làm quan mới thôi.
Thiếu gia được nuông chiều từ bé bên người chưa bao giờ thiếu nha dịch thế nhưng hôn nay phải làm trâu làm ngựa, kẻ chưa từng hầu hạ người khác, hôm nay lại bị Sơn Thần bắt làm nô bộc, so sánh với dĩ vãng, giống như vân nê. (Vân: mây; nê: bùn, chỉ sự khác biệt quá lớn)
Lục Đình Tranh cầm chổi ở trong Sơn Thần phủ quét lá rụng, một bên quét một bên thầm nói: “Bổn thiếu gia cho dù có làm nô bộc, cũng là làm nô bộc của thần. Đúng rồi, Sơn thần là thần có phẩm cấp gì nhỉ? Ân, không thể hỏi Vinh Khôn, nếu hắn phẩm cấp thấp, bị ta hỏi đến, khẳng định sẽ thẹn quá hoá giận. Ai, không biết ta làm việc cần cù chăm chỉ như vậy, hắn có thể cho chút tiên bảo gì đó để cổ vũ hay không, sau khi quay về thì mang cho lão cha, lại cho thánh thượng một phần, bổn thiếu gia sẽ phát tài.”
Vinh Khôn ở trong phòng trà lắc ly nước, ngồi ngay ngắn đối diện với hắn là một yêu so với người càng có nhân dạng hơn.
Giáng Lam tựa ở bên cửa sổ nhìn người trong sân, thấp giọng hỏi: “Sao lại không để hắn chết?”
“Ta biết ngươi chán ghét con người, kỳ thật ta cũng không thích.”
Giáng Lam ghét bỏ mà hừ một tiếng: “Vậy ngươi còn đem hắn mang vào trong phủ? Đừng cho là ta không biết, ngươi có rất nhiều biện pháp để cho hắn chết.”
Vinh Khôn không chút hoang mang mà rót trà: “Nắm trong tay quyền sinh sát của người khác cũng không phải chuyện đáng cao ngạo gì, giáo hóa so với giết chóc càng có tính khiêu chiến hơn, ta rãnh rỗi cũng cần người trò chuyện, giữ lại hắn giết thời gian không được sao?”
“…”
“Ngươi trở về chính là vì nói với ta việc này?”
Giáng Lam lắc đầu, nâng chung trà lên nói: “Ta còn không rãnh để đến nghe mấy chuyện không thú vị này, chỉ là có chút không thoải mái, đến phàn nàn vài câu mà thôi. Bất quá ta không tin ngươi là vì nhàm chán mới giữ hắn lại.”
Vinh Khôn cười cười: “Hắn từ nhỏ đã đeo một mảnh Long lân, trong trắng hiện tím. Nghe nói là vị lão đạo râu trắng đưa chi, còn nói có thể mang đến tiên duyên, có thể bảo vệ bách tà bất xâm, ngũ độc không sợ.”
Giáng Lam chợt nói: “Thì ra là thế!”
Vinh Khôn gật gật đầu, quay đầu nhìn Lục Đình Tranh đã quét xong lá rụng, bắt đầu xách nước lau chùi, khóe miệng nhếch lên một cái.
Sơn thần phủ không lớn, Lục Đình Tranh ngay từ đầu đã ghét bỏ, đường đường là chỗ ở của thần tiên nhưng so với biệt viện của An Quốc hầu phủ còn kém xa, nhưng về sau khi hắn quét dọn mới tự đáy lòng mà cảm thấy may mắn vì nơi này không lớn, lại bắt đầu hoài niệm cái gian lều nhỏ trong sơn cốc, nếu Sơn thần ở đó thì sẽ tốt hơn a.
Sàn nhà sáng bóng trượt trơn trượt, Lục Đình Tranh xách từng thùng nước đi qua, không để ý mà ngã đến bốn chân chổng lên trời, toàn thân ướt đẫm, sau nửa ngày nắm bẹp mới chậm rì rì đứng lên, đưa chân đạp thùng nước một cước, sau đó nhặt thùng lên đi về hồ xách nước lại. Trong lòng của hắn tinh tường, thần tiên có tiên thuật, nói không chừng chỉ cần thổi một cái đã sạch sẽ hết rồi, nếu không trong phủ này sao chỉ quạnh quẽ có một mình Vinh Khôn. Vinh Khôn lại để cho hắn làm tạp dịch, bất quá là thay đổi biện pháp phạt hắn.
Phạt như thế nào cũng so với lần trong lương đình đầy dây leo kia tốt hơn! Lục Đình Tranh bất giác ra đỏ mặt, tranh thủ thời gian mà moi ruột moi gan ra mấy cái văn vẻ của thánh nhanh để chuyển di lực chú ý, lớn tiếng tụng: “Nhân hằng quá, nhiên hậu năng cải, khốn vu tâm, hành vu lự, nhi hậu tác… tác…” [1]
Đối với một thiết gia được nuông chiều từ bé không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết mặc quàn là áo lụa mà nói, thật sự không có biện pháp yêu cuầ hắn phải nhớ kỹ nguyên vẹn một quyển sách văn vẻ của thành nhân, ly kỳ chính là, thánh thượng đem hắn lưu trong cung giáo dưỡng đã lâu, lại chưa từng vì nguyên do này quở trách hắn.
Trở lại bên cạnh hồ nước, Lục Đình Tranh lại không muốn động, ngồi dựa vào một gốc Lục Ngạc bạch mai hiếm thấy trong nội viện đang sinh trưởng dưới gốc cổ thụ.
Hắn thừa nhận, hắn thích Vinh Khôn, từ lần đầu tiên gặp gỡ đã thích, lúc ấy liền suy nghĩ muốn mang Vinh Khôn ra ngoài, nuôi dưỡng hắn, để hắn trở thành tình nhân của mình, không nghĩ tới trong nháy mắt lập trường đã thay đổi, cũng chỉ trách bản thân có mắt không tròng, lại dám đối với thần tiên có ý nghĩ kỳ quái.
Nhưng, mặc kệ Vinh Khôn là người hay là thần, phần yêu thích này vẫn không hề thay đổi, chỉ có điều Vinh Khôn đã trở nên cao cao tại thượng, là thần tiên so với thánh thượng còn cao hơn, cái yêu thích của hắn lại trở nên hèn mọn. Vinh Khôn phạt hắn, hắn nhận phạt, nhưng thà rằng làm những việc vặt thô kệch như thế này, hắn cũng không muốn trải nghiệm cái loại trừng phạt trong lương đình kia thêm lần nữa, cái trừng phạt mang theo xuân sắc đó, càng giống như đang mỉa mai cái phần yêu thích của hắn.
“Ở dưới mắt của Vinh Khôn mà cũng dám lười biếng?”
Lục Đình Tranh giương mắt, thấy được một người mặc áo lông hồ, tóc dài, đuôi tóc hiện hồng mới nhớ tới hôm nay có khách tới thăm, lập tức đoán đoán được người này rất có khả năng không phải đồng loại của mình.
Giáng Lam nhìn thoáng qua Lục Đình Tranh toàn thân ướt đẫm, nhíu nhíu mày nói: “Cái cây ngươi dựa vào là hoa tinh Hạc Nguyên, hắn ngại ngùng sợ người lạ, nhất định không có nói cho ngươi biết, hắn rất không chào đón ngươi dựa vào hắn.”
Lục Đình Tranh cơ hồ là té ngã rồi mới lết xa cây kia, quay đầu lại liền thấy một bóng trắng phảng phất phía sau gốc cây, lại trong nháy mắt, bóng trắng cùng người kia đều biến mất.
Vinh Khôn từ đằng xa đi tới, đối với bộ dáng chật vật của Lục Đình Tranh có chút bất mãn: “Đi vào phòng sửa sang lại bản thân đi.”
“Tuân mệnh, Sơn thần đại nhân!” Sơn thần đại nhân của ta.
Vinh Khôn cảm thấy mình đã nhặt một cái phiền toái trở về, đương nhiên hắn sẽ không chính miệng thừa nhận chuyện này. Hắn đã quen thanh tịnh, nhưng hiện tại mỗi ngày tùy thời tùy chỗ đều có thể gặp cái người so với chim sơn ca còn nói nhiều hơn.
Lục Đình Tranh cao hứng bừng bừng mà bưng lên một bàn đồ ăn như hiến vật quý mà trình lên: “Vinh đại nhân, đây là món mạch đằng thái [2] ta làm, ngươi có muốn nếm thử không? Bỏ thêm rất nhiều mật ong, còn có nhựa ngọc trai, nhất định phi thường mỹ vị.”
“Đây là tràng đông [3], kịch độc.”
“Không phải mạch đằng thái? Ta chiếu vào tập tư liệu tranh ảnh của Tú Lâm Sơn mà tìm đó a!”
“Con mắt nào của ngươi thấy hai loại dây leo này giống nhau? Ta giúp ngươi móc ra lau?”
…
Lục Đình Tranh ở trước mặt hắn lung lay vài cái, rốt cục nhịn không được tranh công nói: “Sơn thần đại nhân, ta đã giúp ngươi thu thập xong phòng ngủ, cái gì cũng đã sáng bóng hết rồi!”
“Long Lân y thiếu đi một mảnh, đừng để ta phải khám xét ngươi.”
“Ta không cẩn thận làm rớt mất, ta lập tức đi tìm gắn lại! Xem như ta đã vất vả làm sạch nó, có thể đem bảo bối của ta trả lại cho ta hay không?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
…
Lục Đình Tranh sảng khoái tinh thần mà báo cáo nói: “Vinh huynh! Ta hôm nay làm chuyện tốt rồi, có chim ngói đếm chiếm ổ của gia đình hỉ thước trên cây ngoài phủ, ta bắt nó ném đi rồi! Ồ, sổ của ta đâu nhỉ?”
“Ngươi đang tìm cái này?”
“Sổ của ta sao lại ở chỗ của ngươi?”
“Ta thấy ngươi ghi mấy thứ gì đó? Quét dọn đình viện hai canh giờ… Xách nước tưới hoa sáu thùng… Làm đồ ăn hai bàn, Vinh Khôn nếm một thìa… Những cái này là cái gì?”
Lục Đình Tranh trợn trắng mắt đông nhìn tây xem: “Đây là vở ghi chép mỗi ngày làm một việc tốt của ta.”
“Làm việc tốt?”
“Ân, đủ một trăm việc có thể thả ta về nhà thăm cha ta một chút hay không? Không được? Vậy hai trăm việc thì sao? Còn không được? Ba trăm? Ba trăm năm mươi là được đi nha? Ngươi là thần tiên, thần tiên phải từ bi vi hoài mà!”
…
Mùa xuân năm thứ hai, Vinh Khôn nhìn Lục Đình Tranh đang vui vẻ rạo rực mà cõng trên lưng một cái tay nải cực lớn chuẩn bị về nhà thăm người thân, cảm thấy có lẽ nên đem điều kiện nâng lên ba ngàn năm trăm việc.
Tiểu thiếu gia da mịn thịt mềm bị trở thành nô bộc sai sử một năm, trở nên có cơ bắp, khỏe mạnh hơn.
Lục Đình Tranh đi đến cửa Sơn thần phủ, vỗ vỗ một bao đầy thổ sản vùng núi, đột nhiên cảm thấy có chút nặng, quay đầu lại, như trong dự kiến vẫn không thấy được Vinh Khôn, nhưng hắn biết rõ Vinh Khôn sẽ nghe thấy thanh âm của hắn, vì vậy xé cổ họng hô to: “Ta nhất định sẽ trở lại!”
Vinh Khôn lỡ tay làm ngã Thông Thiên kính, trong gương là bóng lưng Lục Đình Tranh.
Gỗ đá lệch vị trí, lộ ra một con đường thẳng tắp, nối dài đến chân núi.
Giáng Lam đứng ở ngoài cửa sổ, liếc Vinh Khôn một cái: “Thả hổ về rừng cùng đạo lý với thả hắn về kinh.”
“Hắn sẽ trở về.”
“Nói không giữ lời là thứ loài người am hiểu nhất đó, lời người nói ngươi cũng tin?”
Vinh Khôn cười nói: “Hắn là nô bộc đầu tiên cũng là duy nhất của Tú Lâm Sơn Sơn thần phủ.”
Giáng Lam không cho là đúng mà hừ hừ: “Chờ xem.”
Hết chương 5
———————–
Chú thích:
[1] Nguyên văn câu trong sách là: Nhân hằng quá, nhiên hậu năng cải; khốn vu tâm, hằng vu lự, nhi hậu tác; chinh vu sắc, phát vu thanh, nhi hậu dụ. Nhập tắc vô pháp gia phất sĩ, xuất tắc vô địch quốc ngoại hoạn giả, quốc hằng vong. Nhiên hậu tri sinh vu ưu hoạn nhi tử vu an lạc dã:
Dịch nghĩa: Người ta thường sai rồi mới sửa; lòng có bực tức mới căm phẫn đứng dậy. Thể hiện trên nét mặt, ý muốn lộ ra lời nói, sau đó mới được người khác hiểu. Nếu trong nước không có đại thần kiên trì giữ phép tắc và người hiền giúp vua, lại không có ai lo bị địch quốc nước ngoài xâm phạm, một quốc gia như thế thì sẽ bị diệt vong. Bởi thế ta có thể hiểu cái lẽ tại sao con người có thể sống trong nỗi gian truân nhưng lại chết trong nỗi yên vui. (bachkhoatrithuc.vn)
[2] Mạch đằng thái:
[3] Tràng đông: