Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 5: Tây Cương




Sau khi lập xuân, Tây Cương vẫn rét lạnh, bộ lạc Nạp Bố Lặc Đan cường hãn vượt quá tưởng tượng, hùng hổ mà tuyên bố muốn đoạt Tây Cương sáu thành, Thiết Hổ Doanh mãnh liệt liều mạng mấy chục ngày, hao tổn hơn phân nửa, cũng chỉ kéo chậm tốc độ của bọn hắn, khi Lâm Thuật đem Minh Uy Doanh đuổi tới, Tây Cương đã mất bốn thành.

Thánh thượng mỗi ngày ban một đạo kim bài đốc chiến, Lâm Thuật ban ngày cùng thiết kỵ Nạp Bố Lặc Đan tác chiến, buổi tối cùng bộ hạ chư tướng lĩnh mưu đồ đối sách, khó được yên giấc, lúc nhịn không được, cũng phải mang giáp gối đao chìm vào giấc ngủ.

Cành hoa của Hạc Nguyên một mực được hắn giấu sau miếng giáp hộ tâm của chiến bào, chỉ có tại thời điểm an tĩnh nhất mới có thể nghe thấy được hương vị thanh đạm đặc biệt của nhành mai, rồi lại khiến hắn bất giác nhớ hồi tưởng lại đoạn thời gian ở trên Hạc Ẩn Phong, trong lúc buồn ngủ mông lung, luôn cảm thấy sau khi tỉnh lại sẽ có thể trông thấy Hạc Nguyên ngồi dưới tán cây Lục Ngạn mai nấu tuyết pha trà.

Bảy ngày tấn công mãnh liệt, Minh Uy Doanh đoạt lại hai thành, nhưng đã bị thiết kỵ Nạp Bố Lặc Đan tàn sát hết cả người lẫn vật, đốt hủy hơn phân nửa. Thiết kỵ Nạp Bố Lặc Đan lui về phía sau trăm dặm, Minh Uy Doanh người kiệt sức, ngựa hết hơi, không dám truy bức, chỉ có thể tạm nghỉ ngơi để hồi phục.

Lâm Thuật đi ra chủ trướng, giục ngựa lên gò núi đóng quân, hướng tây nhìn lại, lờ mờ có thể thấy được doanh trướng quân địch, không khỏi thở dài một tiếng, nhớ tới chiến sách khái quát của Hạc Nguyên, tự nhủ: “Hạc Nguyên, ngươi cũng đã biết Nạp Bố Lặc Đan tộc trong mắt người khác, chúng xem dân chúng nước ta thậm chí không bằng dê bò, làm gì dùng đến kế sách gì đó, làm gì quan tâm đến cái gì giết chóc, tàn sát hàng loạt dân trong thành, phóng hỏa thiêu hủy mọi thứ mới là cách làm của bọn hắn?”

“Đó là bởi vì bọn hắn chưa có xem chiến sách a?”

“Ai!” Lâm Thuật cả kinh, chung quanh không có bất kỳ ai, đột nhiên cảm thấy trên ngực có thứ gì đó đang cử động, cúi đầu xem xét, đúng là Hạc Nguyên to cỡ lòng bàn tay từ trong áo giáp bò ra, thanh âm mới vừa rồi là do Hạc Nguyên này phát ra.

Hạc Nguyên cỡ lòng bàn tay hự hự mà nhảy ra tâm giáp, dọc theo cánh tay Lâm Thuật một đường đi xuống lòng bàn tay hắn, ngưỡng mặt lên nói: “Không cần kinh ngạc, cành mai là một bộ phận của bản thể ta, tự nhiên có thể hóa thành người, chỉ là không nghĩ tới ngươi đem mai cành đặt ở trước ngực, hại ta lúc vừa biến hóa liền bị ép đến không thở nổi.”

Lâm Thuật cảnh giác nhìn chung quanh, khoanh chân tại thân chiến mã bên cạnh ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Nơi này là chiến trường Tây Cương, trong gió đều là mùi máu tươi, ngươi tới làm cái gì?”

“Ngươi mất hứng khi trông thấy ta?” Hạc Nguyên nhảy đến đầu gối Lâm Thuật, cũng ngồi xếp bằng xuống.

Chiến mã bên cạnh ngửi được hương hoa, cúi đầu hướng phía Hạc Nguyên cuốn cuốn đầu lưỡi, dọa đưến Hạc Nguyên thiếu chút nữa té xuống.

Lâm Thuật tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy Hạc Nguyên, duỗi cánh tay ngăn chiến mã, lại e sợ cho lực tay lớn, vội vàng rút tay về, ngượng ngùng nói: “Ta không phải không cao hứng khi trông thấy ngươi, chỉ là ở đây không thích hợp với ngươi, không biết ngươi… không biết Hạc Nguyên tiên sinh có gì chỉ giáo.”

“Hừ, như vậy mới không tệ!” Hạc Nguyên mới từ kinh hãi phục hồi tinh thần lại, vô thức mà hướng áo giáp nơi bụng của Lâm Thuật nhích lại gần, nói ra: “Ta chỉ cảm thấy trên Hạc Ẩn Phong quá thanh lãnh, muốn nhìn ngươi một chút.”

Lâm Thuật sững sờ, cũng không biết như thế nào nói tiếp, biểu đạt trắng trợn như thế là điều khiến hắn từ trước đến nay luôn không biết ứng phó thế nào, vắt hết óc nghĩ muốn nói gì đó, chú ý tới Hạc Nguyên thu nhỏ này búi tóc có chút tán loạn, thuận miệng nói: “Vẫn không chịu buộc tóc?”

“Quen ngươi chải tóc cho ta rồi.” Hạc Nguyên ngồi trên đùi LÂm Thuật, khuấy động phiến giáp trên chiến bào, ghét bỏ nói: “Mùi máu tươi thật là khó ngửi, cởi ra được không?”

Lâm Thuật rất muốn nói, đã chịu không được mùi vị kia, cần gì biến hóa hiện thân tự mình chuốc lấy cực khổ, nhưng nghĩ đến nguyên nhân của Hạc Nguyên, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, trở mình lên ngựa quay về doanh, sau khi tiến vào chủ trướng liền cởi chiến giáp, thay đổi một thân y phục sạch sẽ bằng vải bông.

Hạc Nguyên thừa dịp Lâm Thuật cởi giáp thay y phục, nhảy lên cái bàn xem hắn chiến báo (báo cáo tình hình chiến đấu) suốt tối hôm qua hắn chuẩn bị.

Lâm Thuật cười hỏi: “Đó là chiến báo chuẩn bị cho Thánh thượng, ta cảm thấy còn cần sửa chữa, ngươi nhìn ra gì đó rồi hả?”

Hạc Nguyên thoát giày, để chân trần, mới quay nhìn xem: “Muốn lấy cái gì đưa cho Thánh thượng của ngươi xem là chuyện của ngươi, ta chỉ nhìn ra đối thủ cũ của các ngươi trong đợt chiến tranh này đột nhiên so với trước kia mạnh hơn rất nhiều… Thu lại hai tòa thành hoang phế, sau đó lui trăm dặm…”

“Chiến báo không được hư giả, những điều này đều là tình hình thực tế.” Lâm Thuật thấy Hạc Nguyên để chân trần, gỡ xuống đai lưng còn mang theo nhiệt độ cơ thể mà gấp thành cái đệm, để vào bên cạnh nghiên mực.

Hạc Nguyên cũng không khách khí, đi đến trnê tấm đệm bằng đai lưng lười biếng nằm xuống, ngáp nói: “Cách bản thể quá xa, biến hóa thật sự hơi mệt. Cái kia… Ta cảm thấy được cái, cái Đan bộ lạc gì đó mới không phải loại không biết dùng kế như ngươi nói, ngươi cẩn thận một chút a, suy nghĩ cho tường tận vào, ta đi ngủ nha.”

Lâm Thuật thấy Hạc Nguyên lại biến về cành hoa, cười thở dài một hơi, ngửi ngửi hương mai, cúi đầu nhìn chiến báo một lần, sửa đổi mấy từ, dò xét lại một lần rồi mới cho tín sứ đưa tới Thịnh Kinh.

Buông bút, hắn nhìn cành hoa, nhớ tới lời nói mới vừa rồi, đem tình hình chiến đầu mấy ngày nay một lần nữa cân nhắc lại, cũng chép miệng thấy được vài phần khác thường.

“Tướng quân! Việc lớn không tốt!”

“Tiến vào.” Lâm Thuật vừa nói, một bên đem cành hoa giấu trong tay áo.

Sĩ quan phụ tá mồ hôi đầm đìa mà nhập sổ bẩm báo: “Hai thành chúng ta đoạt được, lại giấu rất nhiều tử sĩ của Nạp Bố Lặc Đan tộc, tướng sĩ thủ thành… tướng sĩ thủ thành cơ hồ… Cơ hồ toàn bộ bị diệt…”

Lâm Thuật sắc mặt tái nhợt, thái dương nổi gân xanh.

“Tướng quân, cấp báo!” Không đợi Lâm Thuật phát tác, một gã toàn thân là máu, thất hồn lạc phách mà nhào vào chủ trướng: “Bẩm báo tướng quân, Nạp Bố Lặc Đan đang lui đội đột nhiên làm khó dễ, tàn quân Thiết Hổ Doanh phía trước không cách nào ngăn cản, đã bị tách ra, chỉ sợ hiện tại đã sắp đánh tới!”

Lâm Thuật ổn định lại tâm thần, ra lệnh sĩ quan phụ tá thông tri tất cả tướng lãnh, chuẩn bị nghênh chiến, quay người một lần nữa xuyên vào chiến giáp, bước ra chủ trướng, quân tình gấp gáp, hắn đã không rảnh phân thần, hoàn toàn không chú ý tới trong lúc quay người, cành hoa trong tay áo đã rơi xuống bàn.

Hạc Nguyên tỉnh, một lần nữa hóa hình, trong lều một cỗ máu tươi lạ lẫm xông vào mũi, thi thuật cảm nhận động tĩnh cách ba mươi dặm ngoài lều, mới biết hai quân giao chiến đã gần đến khâu cuối cùng, mà Minh Uy Doanh rơi vào hạ phong!

Hạc Nguyên chạy ra chủ trướng, cố nén sự khó chịu khi mùi máu tanh do gió mang đến càng lúc càng nồng, truy tìm khí tức Lâm Thuật.

Lâm Thuật thân đã trúng năm mũi tên, tuy tránh được chỗ hiểm, nhưng vết thương vẫn máu chảy không ngừng, còn muốn vung đao nghênh địch, dần dần có chút chống đỡ không nổi, lúc nhìn lại, Minh Uy Doanh hắn hao tâm tổn huyết để huấn luyện toàn bộ đã rơi vào vây trận của thiết kỵ Nạp Bố Lạc Đan tộc.

Thiết kỵ Nạp Bố Lặc Đan từ trên cao nhìn xuống, cũng không nhọc sức giết chóc làm gì, khi Lâm Thuật nghe được chủ tướng của bọn hắn hô lên một quân lệnh bảo mang cung bắn hết toàn bộ, hi vọng cuối cùng cũng đã biến mất.

Mấy vạn mủi tên phá không mà đến, đột nhiên một hồi gió lạnh thấu xương ùa đến, lệnh tiễn lệch hướng, lực đạo bị giảm, lúc bắn tới trên người tướng sĩ Minh Uy Doanh thì không thể xuyên thấu bố giáp.

Lâm Thuật ngẩng đầu đang nhìn bầu trời, ngạc nhiên khi thấy một thân bạch y phiêu nhiên bay tới, lập tức cho là mình xuất hiện ảo giác.

Hiện thân nơi chiến trường không phải là Hạc Nguyên do cành hoa biến thành, mà cái cái vị bản tôn trên Hạc Ẩn Phong.

Hạc Nguyên đứng giữa thiên không, mái tóc dài rối tung cùng bạch y bào tung bay giữa gió rét.

“Đây là yêu pháp, chúng tướng sĩ không được bị mê hoặc, đức thần Cáp Lạp cùng chúng ta cùng tồn tại, nghe ta hiệu lệnh —— xung phong liều chết!”

Trong lúc nhất thời, đất rung núi chuyển, sát thanh rung trời.

Ai từng ngờ tới chủ tướng thiết kỵ Nạp Bố Lặc Đan tộc lại gan dạ cùng phách lực như vậy, Lâm Thuật mặc dù biết bản thân mệnh không lâu, tự đáy lòng lại khâm phục mưu trí cùng pháchlực của vị chủ tướng này.

Hạc Nguyên đáp xuống trước mặt Lâm Thuật, toàn thân tản mát ánh sáng trắng nhu hòa, hét lớn một tiếng, vô số nhánh cây cực lớn chui từ dưới đất lên, đan chi chít vào nhau tạo thành tường vây kiên cố.

Thiết kỵ Nập Bố Lặc Đan tộc nhảy vào tường vây bằng cây gần mười trượng thì bị ngăn lại, nhánh cây thuận thế đem nhân mã của bọn chúng trói lại không thể động đậy.

Lâm Thuật kinh ngạc mà nhìn nhìn Hạc Nguyên, dự cảm không tốt.

Tàn quân minh Uy Doanh đã một chân bước vào Hoàng Tuyền lộ, thấy chiến cuộc nghịch chuyển, sát khí tăng lên, xông vào rừng cây giết chết quân địch không còn khả năng phản kháng, loạn đao trảm thủ, trong nháy mắt, toàn bộ chiến trường máu chảy thành sông, tử khí tràn ngập.

Hạc Nguyên chậm rãi quay người, trên mặt rõ ràng là những vệt máu đỏ sẫm.

Lâm Thuật nhìn xem hắn đi tới, nhưng không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn Hạc Nguyên đứng ở trước mặt, bỗng nhiên đưa môi tới.

Lâm Thuật chỉ cảm thấy một cỗ hương thơm của mai tản ra, một hạt châu băng hàn được Hàn Nguyên đưa tới, trong nội tâm cả kinh, bất chợt lại nuốt xuống.

Hạc Nguyên liếc nhìn trận đồ sát trong rừng cây, lau đi vết bẩn trên mặt Lâm Thuật, trong mắt tràn ngập bi thương, hỏi: “Nói cho ta biết, ta đây là làm việc thiện, hay là việc ác?”