Phi Trần

Chương 52






Đệ ngũ thập nhị chương.


Mạc Phi Trần nuốt nuốt nước miếng, tất cả mọi người đều là ngươi luyện võ, không biết vì sao thân thể mình dù luyện thế nào cũng không thể như Hà Uẩn Phong hay Lục Khinh Mặc, đến cả Quân Vô Sương khi thoát y cũng không tựa như một con bạch trảm kê (nghĩa là trắng nõn, mềm mại, yếu ớt gì gì ấy =))) trong tưởng tượng của hắn. Mạc Phi Trần nghĩ đến đây, bỗng nhiên xốc vạt áo mình lên kiểm tra xem có cơ bụng hay không.


Lục Khinh Mặc nhìn động tác của hắn bỗng nhiên cười thành tiếng, "Ngươi nhìn cái gì vậy? Yên tâm, cùng ta ngủ một đêm trong bụng ngươi sẽ không có hài tử đâu!"


Mạc Phi Trần bị câu nói đùa của y làm cho đỏ mặt.


"Đi thôi, rửa mặt đi, chúng ta ăn chút điểm tâm." Lục Khinh Mặc cầm ngoại y lưu loát khoát vào, đến cả động tác chỉnh đai lưng cũng có chút tiêu sái.


Hai người ăn xong điểm tâm liền khởi hành, xế chiều dừng chân tại một thành trấn tương đối phồn hoa.


Mạc Phi Trần đi vòng vòng chợ, quay đầu lại nhìn Lục Khinh Mặc nói: "Hôm nay ta cảm thấy chỗ này náo nhiệt khác thường."


"Ân." Lục Khinh Mặc nhìn quanh, "Quả thật nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều so với lần trước ta đến."


Tùy tiện tìm một người mà hỏi, mới biết được nguyên lai nữ nhân của chưởng môn Ngọc Lân Môn Khúc Thiếu Phong – Khúc Hi Nhược vừa tròn mười sáu tuổi, phụ thân nàng tổ chức một buổi luận võ kén rể cho nàng.


Luận võ kén rể? Mạc Phi Trần cười ha hả, hắn tới thế giới này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến luận võ kén rể nha. Huống hồ Trích Phong kiếm của Khúc Thiếu Phong cũng là một trong Thập đại danh kiếm, người muốn làm con rể hắn khẳng định không ít nha.


Nhưng Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc hiện giờ chỉ mong cho nhanh nhanh đến được Tây Vực tìm Hà Uẩn Phong, muốn quan sát luận võ kén rể phỏng chừng thực phí thời gian.


Lục Khinh Mặc tựa hồ cũng hiểu được Mạc Phi Trần giờ này đang nhớ tới Hà Uẩn Phong, chỉ cười một tiếng nói: "Chúng ta sẽ không ở trấn này lâu lắm đâu."


Hai người ngồi quán ven đường gọi hai phần mì xào, Mạc Phi Trần nhợt nhạt ăn.


Lúc này có một chiếc kiệu hoa lệ được người nâng đi qua bên cạnh hai người. Kiệu được làm từ loại gỗ trầm hương tốt nhất, mặt trên khắc hoa văn tinh tế tỉ mỉ. Mạc Phi Trần rất ít nhìn thấy loại kiệu đại gia như thế, một bên vừa ăn, một bên quan sát.


Một trận gió thổi qua, Mạc Phi Trần thoáng nhìn nữ nhân bên trong kiệu không khỏi ngây người, chiếc muỗng giữ yên bên miệng, đến tận khi chiếc kiệu kia đi xa.


Lục Khinh Mặc vươn ngón tay nhẹ nhàng gõ trán hắn nói: "Nghĩ gì thế?"


"A... Không biết chiếc kiệu vừa rồi là của nhà ai?"


"Đó là gia quyến của Khúc chưởng môn Khúc Thiếu Phong, ngồi bên trong hẳn là thê tử của hắn – Mạc thị."


"Mạc thị? Mạc thị kia tên gọi là gì?"


"Ngươi đứa nhóc này, sao có thể tùy tiện hỏi tên thê tử của người khác chứ?" Lục Khinh Mặc lắc lắc đầu, "Mạc Thanh Ngôn."


Mạc Phi Trần cười giễu một tiếng, lại bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn mì, nhân tiện gắp luôn miếng trứng trong bát của Lục Khinh Mặc.


Nếu như đã quyết định không còn là thê tử của Mạc gia, vậy cần gì còn phải giữ "Mạc" làm họ chứ?


Nói thật, Mạc Phi Trần đã tự cho là mình có thể quên Ô Thanh Ngôn, đó là người đầu tiên mình nhìn thấy khi bước vào thế giới này, cũng là người đầu tiên bỏ rơi hắn.


"Làm sao vậy?" Lục Khinh Mặc nghiêng đầu quan sát biểu tình Mạc Phi Trần.


"Không có gì, ta chưa từng ngồi qua kiệu nào tốt như thế." Mạc Phi Trần quanh co, Lục Khinh Mặc biết hắn nói lời ấy cũng không phải từ trong lòng, nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm.


Hai người sau khi ăn xong, liền tiếp tục đi.


Đi vào một đám người, không ít người ngồi trên cành cây, đến tửu lâu bên đường, tầng hai, tầng ba cũng đầy ắp người, Mạc Phi Trần nhìn vậy cũng chỉ có thể tách đám người ra hai bên mà tìm đường tiến lên phía trước.


"Tại sao ở đây nhiều người thế này?" Mạc Phi Trần buồn bực, chân hắn bị giẫm đạp liên tục, thật muốn sử xuất cước pháp 'Thừa phong' mà.


Lục Khinh Mặc đi trước mặt hắn, vì sợ chen chúc mà thất lạc nên nắm thật chặt cổ tay Mạc Phi Trần.


Tận cùng bên trong đám đông truyền tới tiếng trống, nguyên lai những người này tụ tập là để xem luận võ kén rể a. Cũng không thể trách mấy người cổ đại này, dù gì cũng chẳng có gì để giải trí mà.


Mạc Phi Trần ngẩng đầu, liền thấy trên lầu cao nhất có ba người ngồi. Người ngồi giữa mặt mày nghiêm túc lại có vài phần chính khí, tuổi hơn năm mươi, chắc là Khúc Thiếu Phong. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ mười mấy tuổi e thẹn quan sát đám người, mà phía bên phải chính là Ô Thanh Ngôn... hoặc là phải xưng Khúc phu nhân.


Nàng thoạt nhìn vẫn thùy mị như mười bảy năm về trước nhưng cũng không có vẻ già, ánh mắt dịu dàng, khí chất tao nhã trong kí ức vẫn còn nguyên vẹn.


Mạc Phi Trần nuốt nuốt ngụm nước bọt liền cúi đầu, chỉ sợ nàng nhìn thấy mình.


Đám người chen chúc, bỗng nhiên thân mình hắn bị kéo tới phía trước, Lục Khinh Mặc ôm ngang hông hắn, từ trong đám người nhảy lên, dẫm lên lan can ven tầng hai của tửu quán, nhảy khỏi đám đông.


Mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, dáng người Lục Khinh Mặc thanh dật, làm người khác thật lâu cũng khó mà hồi phục tinh thần. Mạc Phi Trần được y ôm lấy, thậm chí có loại lỗi giác như bước trên mây.


Khúc Hi Nhược bỗng nhiên vươn người ra lan can, lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Phụ thân.... Người nọ là ai?"


Nếu như có thể làm phu quân của mình thì tốt biết mấy!


Đầu ngón chân Lục Khinh Mặc chạm tới mặt đất, thế nhưng lại không dính chút bụi cát, y nhìn về phía Mạc Phi Trần, cười nhẹ nói: "Như vậy thôi, chúng ta không phải đã đi ra được rồi?"


Mạc Phi Trần ngẩn ngơ.


Lúc này phía sau có một bóng người theo sát tới, đứng sau bọn họ cao giọng nói: "Nguyên lai là Đãng Hiêu kiếm Lục Khinh Mặc, đã lâu không thấy."


Lục Khinh Mặc nhướn mày, kéo Mạc Phi Trần chậm rãi xoay người, "Khúc môn chủ."


"Hôm nay Khúc mỗ đang muốn giúp nữ nhi tổ chức luận võ kén rể để tìm lương tế (con rể tốt ^^), không biết...."


Tâm Mạc Phi Trần âm thầm vui mừng, với những gì Lục Khinh Mặc có hiện tại, tuyệt đối là một nam nhân độc thân giá trị kim cương nha, có tài lại có danh, có tướng mạo, nếu cưới tiểu thư Khúc gia, kia coi như là môn đăng hộ đối, đúng là duyên trời định.


Lục Khinh Mặc mỉm cười lạnh nhạt, nói: "Khúc môn chủ, tại hạ lãng đãng đã quen, không có tính toán yên ổn."


Trong mắt Khúc Thiếu Phong hiện lên tia tiếc nuối, những vẫn thực lễ nghĩa nói: "Lục hiền đệ hiểu lầm, ta là muốn mời ngươi quan sát luận võ, tiểu nữ chọn rể chính là đại sự, có thể có Lục hiền đệ ở một bên quan sát chứng kiến đúng là việc tốt. Hơn nữa ngươi cùng vị bằng hữu này đi tới Ngọc Lân trấn, cũng nên để Khúc mỗ có lễ nghĩa của một gia chủ."


Lục Khinh Mặc cúi đầu nhìn Mạc Phi Trần, dù sao Khúc môn chủ cũng nhiệt tình tự mình đuổi theo, thật sự không nên cự tuyệt, nhưng Mạc Phi Trần tựa hồ lại không muốn lưu lại đây.


"Lục đại ca, dù sao ta cũng chưa xem qua luận võ kén rể, không bằng chúng ta ngồi một chút đi?" Mạc Phi Trần tâm nghĩ Khúc Hi Nhược kia hơn phân nửa cũng là muội muội cùng mẫu thân với mình, nếu muốn xuất giá, hắn cũng nên đến xem nàng gả cho ai.


"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, quấy rầy Khúc môn chủ." Lục Khinh Mặc cười nói.


Ba người dùng khinh công trở về tầng cao nhất trên tửu lâu kia.


Khinh công Mạc Phi Trần phiêu dật, đủ thấy nội công tu vi. Ở độ tuổi của hắn, chưa chắc có ai có thể so sánh, điều này cũng khiến Khúc Thiếu Phong sách sách khen ngợi, lại nghĩ đến có thể xưng huynh gọi đệ cùng Lục Khinh Mặc, vị thiếu niên này nhất định bất phàm.


Ba người trở lại lầu các kia, Khúc Hi Nhược càng thêm tinh tường thấy được diện mạo Lục Khinh Mặc, hai má một mảnh ửng hồng.


Tâm Mạc Phi Trần liền biết có lẽ tiểu muội muội này đã sớm đối Lục Khinh Mặc ôm ấp tâm tư như bao thiếu nữ khác rồi.


"Hi Nhược, tới bái kiến Lục Khinh Mặc của Mộc Vân sơn trang đi, tuy rằng Đãng Hiêu kiếm của vị này cùng xếp trong Thập đại danh kiếm với Trích Phong kiếm của ta, nhưng tu vi của phụ thân thực sự còn thua rất xa."


Khúc Hi Nhược tự nhiên đã sớm nghe qua đại danh Lục Khinh Mặc, cúi đầu rũ mi hành lễ một cái.


"Đa tạ Lục tiên sinh bớt chút thời gian tới dự luận võ kén rể của tiểu nữ." Khúc phu nhân cũng cúi đầu hành lễ.


Mạc Phi Trần nghiêng mặt đi, hít một hơi.


Khúc Thiếu Phong quay đầu lại hỏi, "Không biết vị tiểu huynh đệ này tới từ đâu?"


"Tại hạ là đệ tử Côn Uẩn sơn trang, Mạc Phi Trần."


"Mạc Phi Trần? Ngươi có phải là danh môn đệ tử của Hà Uẩn Phong?" Khúc Thiếu Phong một bộ giật mình, giờ mới hiểu vì sao thiếu niên này lại có khinh công cao như thế.


"Đúng vậy, chỉ là học nghệ tại hạ không cao, chỉ sợ hổ thẹn thanh danh gia sư." Mạc Phi Trần đối mặt với chính người mà mẫu thân của mình 'tái hôn', lời nói cử chỉ cũng không khỏi thêm thận trọng.


"Ha ha, đâu có đâu có. Mới vừa rồi khinh công của Mạc thiếu hiệp thật khiến lão phu đây được mở rộng tầm mắt a, hy vọng trong chốc lát Mạc thiếu hiệp cùng có thể xuống dưới góp phần thể hiện chút bản lãnh."


Khúc Hi Nhược nhìn về phía Mạc Phi Trần, lúc này mới phát giác thiếu niên này tuy xiêm y không tốt, nhưng ngũ quan tuấn tú, mi mục còn có một cỗ nhiệt tình thoải mái. Lời nói vừa rồi của Khúc Thiếu Phong ý tứ rõ ràng, hy vọng có thể chiêu Mạc Phi Trần làm rể.(Đúng là mơ xa trèo cao *liếc cái xem thường*)


Loại ý nghĩ này cũng thực hợp lý, tuy rằng Khúc Hi Nhược có ý với Lục Khinh Mặc, nhưng Khúc Thiếu Phong cũng hiểu được nữ nhi mình nhỏ tuổi như thế, không có khả năng giữ được một kẻ trời sanh không thích trói buộc như Lục Khinh Mặc. Mà Mạc Phi Trần tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại sư gia danh môn, hơn nữa cũng từng giúp đỡ chưởng môn các phái khi bị Kính Thủy giáo vây khốn ở Mộc Vân sơn trang, trong võ lâm cũng có chút danh tiếng, đến cả Tú Thủy cung Liễu Phi Doanh cũng từng được hắn cứu qua. Cái này gọi là anh hùng xuất thiếu niên, tương lai Mạc Phi Trần trong võ lâm tất nhiên là tiền đồ vô lượng.


"Ha ha, để Khúc môn chủ chê cười rồi. Chính là gia sư Hà Uẩn Phong đã dặn dò, công phu này của ta tạm thời còn chưa lão luyện, nên không thể ở trên giang hồ tự động tay động chân khiến người chê cười, hơn nữa hôm này Khúc tiểu thư luận võ kén rể, vãn bối sao dám lỗ mãng."


Khúc Thiếu Phong trong lòng cực kỳ tiếc hận, hắn nghĩ tới việc Mạc Phi Trần thành thân cũng là đại sự, khẳng định có thể mời được Hà Uẩn Phong tới.(Đúng ~ Anh Phong tất nhiên sẽ tới để.... Cướp tân lang *cười bỉ ~~~*)


Dưới đài mọi người đã ồn ào, hỏi chừng nào luận võ mới bắt đầu.


Khúc Hi Nhược nhìn một đám võ lâm nhân sĩ phía dưới hành vi thô lỗ, không khỏi có chút kinh hãi, lập tức nhăn mi. Gừng càng già càng cay, Khúc Thiếu Phong chỉ cần ho khan một tiếng, phía dưới liền một mảnh im lặng.


Hắn chỉ nói lần này mời Lục Khinh Mặc tới làm khách quý, cho nên luận võ lần này phải công bình chính trực, sau đó lại tuyên bố điều kiện luận võ, tuổi nhất định phải dưới ba mươi lăm, ngoài mười lăm tuổi, chưa bao giờ có hôn sự, cũng chưa từng đính hôn, thân thế trong sạch, mà trong lúc luận võ cũng phải dừng ở một điểm nhất định, không được sự dụng ám khí độc vật, cũng không cho có hành động cố ý giết người.


Vừa tuyên bố luận võ bắt đầu, liền có người thượng lôi đài, người tới khiêu chiến cũng nối liền không dứt.


Ngón tay Khúc Thiếu Phong không ngừng vuốt vuốt bọ râu dài, Khúc Hi Nhược lại hơi cau mày, có thể thấy mấy người thượng đài luận võ đều không thể lọt vào mắt nàng. Mạc Phi Trần tâm cũng nói đúng rồi, muốn làm con rể Khúc gia, ít nhất phải biết sử dụng vô hình kiếm khí, mấy người dưới đài quả thực không chút vừa mắt.


End chương 52