Phi Trần

Chương 38






Đệ tam thập bát chương


"Kỳ thật, 'Lương ngọc' không chỉ có một khối, Lạc sư tổ cũng tự mình để lại một phần như thế, hơn nữa còn giống ngài, đã ngủ hơn trăm năm."


Hà Uẩn Phong ngây ngẩn cả người, ngón tay run rẩy đặt trên mu bàn tay Mạc Phi Trần khiến trái tim hắn cũng như bị bóp chặt.


Cái gì? Lạc Liên Vân cũng còn sống?


"Nhưng là, hai ngày trước, lúc ta tiến vào thăm băng quan trong mật thất của sư tổ, phát hiện sắc mặt ngài thay đổi, sau đó.... Kiếm chủng của sư tổ bị trộm...."


Nhưng lời này vừa nói ra, biểu tình Hà Uẩn Phong dại ra, mà Mạc Phi Trần cơ hồ kinh hoàng kêu lên.


Tin tức hôm nay hắn nghe được quả thực quá phức tạp.


Khi bọn họ tin tưởng Lạc Liên Vân vẫn còn sống, hiện tại nàng lại đã chết.


Không có gì ngạc nhiên, nếu là tuyệt thế cao thủ, kiếm chủng bị người khác lấy đi cũng như đánh mất trái tim, sẽ rất nhanh suy nhược, sau đó tử vong.


"Ngươi nói... đều là sự thật?" Hà Uẩn Phong rốt cuộc hơi chuyển đầu.


Ôn Tiềm Lưu mím chặt môi gật đầu, "Đây đều là lỗi của ta, là ta không trông giữ tốt....."


"Không, đây không phải lỗi của ngươi." Hà Uẩn Phong nhắm mắt lại, "Trên đời người có lòng tham rất nhiều, ngươi vĩnh viễn không có khả năng nhìn thấy tất cả bọn họ."


"Nhưng nên làm gì bây giờ? Nếu đã dám đánh cắp kiếm chủng của sư tổ, nhất định dã tâm không nhỏ, mà ta ngay cả chút đầu mối đều không có."


"Ngươi tới, chính là muốn ta cùng ngươi giải quyết chuyện này?"


Ôn Tiềm Lưu nhìn y, gật gật đầu.


Hà Uẩn Phong thở dài một hơi, "Ta vốn không muốn lần nữa tái xuất giang hồ, nhưng kiếm chủng của Liên Vân tuyệt đối không thể rơi vào tay kẻ khác. Phi Trần, thu dọn đồ đạc, chúng ta tức khắc khởi hành."


"Ngươi muốn mang ta đi?"


"Đương nhiên." Bàn tay Hà Uẩn Phong vỗ vỗ đầu hắn.


Đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi làm cho người ta quên mất sự tồn tại của Lạc Liên Vân.... Mạc Phi Trần một lần nữa nhìn thấy cảm xúc u buồn ấy trong mắt Hà Uẩn Phong.


Ôn Tiềm Lưu chuẩn bị bốn con ngựa, Lục Khinh Mặc cũng theo hắn quay về Mộc Vân sơn trang. Ôn Tiềm Lưu đưa bọn họ xuống lăng mộ trang chủ.


Lăng mộ này không có cơ quan gì, cũng không có bẫy rập giống mê cung làm người ta đi vào mà không thể bước ra, bởi vì Lạc Liên Vân đã sớm suy nghĩ cẩn thận, nếu có người quả thật muốn trộm kiếm chủng của nàng, cơ quan cùng mê cung căn bản không chút tác dụng, cho dù công lực chỉ bằng Mạc Phi Trần, chỉ cần một kiếm mà thôi, hết thảy cơ quan đều trở thành thùng rỗng kêu to.


Bọn họ đi vào một căn phòng tối om, Ôn Tiềm Lưu thắp sáng đuốc trên tường, có không gian được ánh đèn soi rọi.


Khối băng quan kia chưa hề tan ra, Hà Uẩn Phong chậm rãi đi tới, đưa tay đặt trên băng quan.


Mạc Phi Trần đứng cạnh y, đây là lần đầu hắn nhìn thấy Lạc Liên Vân.


Nàng quả thật y như lời đồn trên giang hồ, không phải loại mỹ nữ chim sa cá lặn, giờ phút này dung mạo nàng điềm tĩnh, siêu thoát thế tục.


"Ngươi nói.... Nàng tại sao lại muốn nằm trong băng quan 'Lương ngọc' này? Át La Đa chết đã nhiều năm, ta nghĩ nàng hẳn là muốn đi theo hắn...."


Ôn Tiềm Lưu thở dài, "Sau khi sư tổ đem ngài về Côn Uẩn sơn trang, nội lực hao tốn rất nhiều, kiếm chủng không bị phá vỡ, nàng nói với đệ tử lúc rằng mình có lẽ cũng nên ngủ thì tốt hơn, sau trăm năm nếu Hà Uẩn Phong tỉnh lại, chính mình có thể cùng y ngao du sơn thủy, tiêu dao nửa đời."


Hà Uẩn Phong cười nhạt một tiếng, y biết những lời này không liên quan đến tình yêu, có lẽ nàng cùng mình bên nhau quen rồi, giống bằng hữu, giống huynh muội, chi duy nhất không thể giống người yêu.


Mạc Phi Trần cũng cảm thán, Lạc Liên Vân ngủ say trăm năm, giống như một mỹ nhân say giấc không biết thế sự biến hóa, đáng tiếc nàng chung quy cũng không nghĩ chết đi, hoặc kỳ thật chỉ dùng thời gian trăm năm này quên đi Át La Đa mà thôi.


Không biết giờ phút này, nàng đã thật sự thoải mái qua đời chưa?


"Coi như đoạt lại được kiếm chủng, nàng cũng đã ra đi." Ngón tay Hà Uẩn Phong cách một khối Lương ngọc mơn trớn gương mặt Lạc Liên Vân, "Một khi đã như vậy, để nàng thực sự vĩnh viễn ngủ yên đi."


Ánh mắt Ôn Tiềm Lưu lóe lên, dường như có nước mắt rơi xuống, "Là đệ tử bất hiếu.... vô năng a!"


Lục Khinh Mặc nhanh chóng tiến đến an ủi, "Sư huynh, tựa như tiền bối Hà Uẩn Phong nói, chuyện như vậy không ai ngờ được mà."


Hà Uẩn Phong vỗ vỗ vai hắn, hỏi: "Có phải lăng mộ này chỉ có chìa khóa trong tay ngươi mới có thể vào?"


"Vâng. Chìa khóa này được làm từ hỗn hợp sắt thép, đệ tử chưa bao giờ rời khỏi nó dù là lúc ngủ, thật sự không thể nghĩ được ai có thể đánh cắp hoặc làm giả nó cả."


Đem một hàng bốn cây đuốc trên vách tường gỡ xuống, tinh tế xem xét, không có cửa ngầm nào khác, cũng không có mât quan, vật trang trí cũng rất ít, có thể nói nhìn qua là thấy được hết.


Kẻ cắp này rốt cuộc vào bằng cách nào? Mạc Phi Trần cũng cảm thấy kỳ quái, không phải là do Ôn Tiềm Lưu tự biên tự diễn đi?


Nhưng nếu thật sự là hắn, căn bản không cần quản đêm tối tới nói cho Hà Uẩn Phong, bởi vì chỉ cần hắn không nói, trên giang hồ vĩnh viễn không ai biết.


Lùi về sau từng bước, lưng áp trên băng quan, Mạc Phi Trần bỗng nhiên cảm giác sàn nhà dưới chân có chút rỗng.


"Uẩn Phong!" Mạc Phi Trần kêu một tiếng, lập tức gập người dùng cây đuốc soi trên mặt đất, đem cát đá đào ra hai bên, mơ hồ nhìn thấy một rãnh nhỏ, "Có lẽ bọn họ từ địa đạo này vào!"


Lục Khinh Mặc cùng Hà Uẩn Phong đi tới cạnh hắn, giúp hắn nâng sàn nhà rỗng lên, có gió thổi tới, quả nhiên là một địa đạo.


"Đi xuống xem thử?" Mạc Phi Trần hỏi Hà Uẩn Phong, đối phương gật đầu đồng ý, vì thế bốn người nối đuôi nhau xuống.


Địa đạo rất nhỏ, chỉ đủ cho một người đi, nhưng bọn họ hiểu được, muốn đào được địa đạo này không chỉ một người có thể làm nên. Càng làm người ta bất ngờ, chính là con đường địa đạo lại thông với dòng suối nhỏ bên ngoài sơn trang.


Lúc bọn họ chui ra, Mạc Phi Trần quay đầu nhìn thấy bức tường ngoài của Mộc Vân sơn trang, cười khan hai tiếng, "Làm ra được địa đạo này cần phải tốn bao nhiêu năm?"


"Nếu là đệ tử bình thường, có lẽ năm, sáu năm. Nếu là nhị lưu cao thủ, chỉ cần một năm là đủ." Hà Uẩn Phong thản nhiên trả lời.


Mạc Phi Trần chép miệng, "Người này còn phải nắm rõ địa hình Mộc Vân sơn trang, bằng không nếu đào trúng tới nơi không nên cũng tiêu...." Tỷ như phòng tắm của nữ đệ tử.


"Hắn còn phải biết, phía dưới phòng nghỉ của trang chủ, chính là mộ của sư tổ Lạc Liên Vân." Lục Khinh Mặc bổ sung.


"Như vậy người này nhất định là đệ tử trong trang hoặc đã ở đây từ lâu rồi." Ôn Tiềm Lưu xoay người, "Ta muốn đi kiểm tra toàn bộ đệ tử trong trang!"


"Người này nếu do hàng năm đào bới, trên tay nhất định rất nhiều vết chai dài, cùng vết chai của việc trường kỳ luyện kiếm không giống nhau." Hà Uẩn Phong nhắc nhở hắn, sau đó lại trở vào bên trong lăng mộ kia.


Y đứng trước băng quan thật lâu, Mạc Phi Trần đi theo phía sau y đột nhiên cảm giác hiện giờ mình không nên đợi ở đây, chỗ này là không gian chỉ thuộc về Lạc Liên Vân cùng Hà Uẩn Phong.....


Hắn vừa động thân muốn lặng lẽ tránh đi, Hà Uẩn Phong lại giữ chặt hắn, "Ngươi không cần đi."


"A...." Ngón tay chế trụ cổ tay hắn thật sự dùng sức.


"Nếu nàng không thể tỉnh lại, Lương ngọc cũng sẽ không thể hòa tan." Hà Uẩn Phong kéo hắn tới cạnh mình, "Liên Vân, có lẽ muội không nghe được những gì huynh nói, nhưng là huynh muốn nói cho muội biết, huynh đã tìm được người ấy. Huynh nghĩ mình ngủ lâu như vậy, chính là vì đợi hắn."


Mạc Phi Trần khẽ run lên, hắn biết mình đối Hà Uẩn Phong rất quan trọng, nhưng bản thân vẫn cho rằng y chưa thể buông xuống Lạc Liên Vân, lựa chọn cùng mình bên nhau bất quá cũng chỉ là 'niên niên tuế tuế người bất đồng' (năm năm tháng tháng người không còn), cho nên cần một người làm bạn mà thôi.


"Uẩn Phong...."


"Huynh sẽ tìm lại được kiếm chủng của muội." Hà Uẩn Phong kéo Mạc Phi Trần, "Đi thôi."


Bọn họ đi lên mặt đất, Ôn Tiềm Lưu đã tập hợp tất cả đệ tử trong sơn trang, quân số có lẽ còn nhiều gấp đôi Côn Uẩn sơn trang. Sau khi kiểm tra cả một buổi chiều, lại không thể tìm được người cần tìm.


"Còn người nào chưa tới không?" Ôn Tiềm Lưu hỏi.


"Cái kia.... Cái kia...." Một đệ tử trẻ tuổi giơ tay, "Trịnh Nhật Hành sư huynh ra ngoài hơn một tháng chưa trở về."


"Trịnh Nhật Hành?" Nghe được tên này, Lục Khinh Mặc nhíu mày, "Sư huynh, ta nhớ rõ người này hình như là đệ tử của phu thê Điển Lăng (muốn biết là ai thỉnh xem lại chương 5), bọn họ đã bị trục xuất khỏi sơn trang, nhưng đệ tử này lại không làm gì sai lầm nên được giữ lại."


"Điển Lăng?" âm điệu Mạc Phi Trần cao lên, "Chính là đôi phu thê đạo tặc đó?"


Hà Uẩn Phong tựa hồ cũng nhớ lại bọn họ, "Bọn họ không phải còn muốn kiếm chủng của ta sao?"


"Sư huynh! Hai người bọn họ còn từng cả gan trộm vào mật thất của người, có khi nào lúc ấy bọn họ đã biết bên dưới phòng huynh là mộ của sư tổ không?"


Ôn Tiềm Lưu một vẻ hối tiếc không kịp, "Ta thật sự không thể tha cho bọn hắn! Quả là lòng dạ thâm hiểm!"


"Đã biết là ai so với mò kim đáy biển dễ hơn rồi." Hà Uẩn Phong kéo tay Mạc Phi Trần, cười nói: "Cả ngày đều chưa ăn gì rồi, đói không?"


"Ta đây sai người đi chuẩn bị cơm chiều, Hà tiền bối không bằng đi phòng khách nghỉ trước đi." Ôn Tiềm Lưu nhìn bóng lưng hai người, có chút nghi hoặc hỏi Lục Khinh Mặc đứng cạnh, "Ta thế nào lại cảm thấy được Hà Uẩn Phong đối với đồ đệ của mình có chút quá độ..... thân mật vậy?"


Lục Khinh Mặc phì một tiếng bật cười, "Sư huynh, ta đây đôi khi đối ngươi cũng quá độ 'thân mật' đó thôi?"


"Ai.... Ngươi cái tên này lại không đứng đắn nữa rồi!" Ôn Tiềm Lưu lắc lắc đầu.


"Haha, tiểu chất nhi (cháu) của ta thế nào rồi?"


"Còn thế nào nữa? Mới nhỏ như vậy đã không có mẫu thân, ta sợ mình dạy nó không tốt, ngày sau gặp tẩu tử (chị dâu) ngươi dưới suối vàng, không biết ăn nói thế nào...."


"Ai, ai, sư huynh à. Điệt nhi cũng mới bốn tuổi thôi? Nhỏ tuổi như vậy, nghịch ngợm một chút có gì đâu, đừng có ngày ngày đem nó giam trong phòng bắt học bài viết chữ chứ!" Lục Khinh Mặc tinh tế nhìn lại Ôn Tiềm Lưu, hắn quả thật già đi một chút, cũng vì sơn trang còn thêm nhi tử Nhan Ngưng để lại. Còn nhớ rất nhiều năm trước, Nhâm trang chủ nói Lục Khinh Mặc y tài hoa còn hơn Ôn Tiềm Lưu, nguyên lý là muốn truyền ngôi vị trang chủ cho y. Ôn Tiềm Lưu cũng đồng ý, nhưng trong lòng cũng thật mất mát, mình vô luận cố gắng thế nào cũng thua kém sư đệ này rất nhiều.


Mà sau khi Lục Khinh Mặc vô ý thấy được Ôn Tiềm Lưu thương tâm, y bắt đầu buông thả, cùng là Nhâm trang chủ tiếc nuối rèn sắt không thành thép, cuối cùng đem vị trí trang chủ truyền cho Ôn Tiềm Lưu.


End chương 38.


E hèm ~ Mặc Mặc đúng là khổ cả đời vì người yêu :))


Chương này thật là tội anh Phong TT^TT dằn vặt cả đời, chắc chỉ lúc này mới được yên ^^~