Phi Trần

Chương 36






Đệ tam thập lục chương.


Kiếm khí Kha Ma La phản kích, ả nhạy bén trông thấy tầng sương mù phủ trên miệng sơn cốc liền nhảy xuống.


Văn Thanh Viễn thấy thế, vội vàng theo sát phía sau.


Quân Vô Sương thấy y vốn đang cùng Kha Ma La triền đấu mà giờ lại liều lĩnh lao xuống, đó nhất định là nơi Hà Uẩn Phong cùng Mạc Phi Trần đang trốn không chần chờ liền đuổi theo, Đãng Hiêu kiếm của Lục Khinh Mặc đã đánh sương mù tán bớt, tầm nhìn thoáng đãng hơn.


Nguyên lai phía dưới là một thủy đàm, lắng đọng phản chiếu ánh trăng trên bầu trời.


Kha Ma La huy kiếm phá bỏ đòn công kích của Tĩnh Vũ kiếm, kiếm khí chém ngang sơn thạch phát ra tiếng vang chấn động.


Mạc Phi Trần ngồi trong sơn động giật mình run rẩy.


"Đừng sợ, Phi Trần, có ta ở đây! Ngươi chỉ cần cố gắng đem chân khí của mình xông phá thành kiếm chủng là được!" Hà Uẩn Phong lên tiếng trấn an hắn.


Bên ngoài sơn động, Mạc Phong kiếm bị vây trong không gian chật hẹp đáy cốc khiến sức công phá càng điên cuồng hơn, sau khi Quân Vô Sương nhảy xuống liền lấy Thúc Tâm kiếm áp chế Mạc Phong kiếm, một mặt lại quan sát mọi ngõ ngách tìm kiếm chỗ ẩn thân của Mạc Phi Trần.


Rốt cuộc, hắn cũng nhìn thấy cửa động bị tảng đá lấp kín phía xa.


Thì ra ngươi ở đây!


Một kiếm của Quân Vô Sương chém tới Kha Ma La bức ả lùi về phía Lục Khinh Mặc cùng Văn Thanh Viễn.


Hắn xuất kiếm phá vỡ tảng đá chắn trước sơn động khiến nó dọc từ cửa động dừng lại bên trong.


Mạc Phi Trần một trận kinh hãi, có người vào được!


Chân khí nhất thời tán loạn, khống chế không được mà ảnh hưởng tới bên trong kinh mạch.


Hà Uẩn Phong cũng không tiếp tục khuyên hắn chuyên tâm, mà trực tiếp đem nội lực toàn thân đưa vào không ngừng truy bắt chân khí đang hỗn độn của Mạc Phi Trần, cố gắng đem chúng kéo về trong kiếm chủng.


Quân Vô Sương từng bước một tới gần, thực tế hắn không thể nhìn thấy gì, không gian trong động quá tối.


Nhưng hắn lại cảm thấy trong không khí cảm giác quen thuộc, đó là loại bình lặng trong tâm hồn chỉ có Mạc Phi Trần mang lại cho hắn. Quân Vô Sương cố gắng trấn tĩnh tâm tình vui sướng của mình, nếu như ẩn trong sơn động này, có lẽ Văn Thanh Viễn không lừa bọn hắn – Mạc Phi Trần thật sự đang còn dưỡng thương.


Mà Kha Ma La đã phát hiện ra sơn động này, ả đang bị hai đại cao thủ quấy rối không buông, căn bản khó mà rảnh tay, dứt khoát đã phải làm tới cùng, một kiếm bổ tới đỉnh cốc, nhất thời cả tòa sơn cốc đều chấn động.


Chân khí Mạc Phi Trần càng tán loạn nhanh hơn, toàn thân bắt đầu run rẩy, tiếp tục như thế kiếm chủng đã được chắp vá dần hoàn thiện chắc chắn sẽ lại nát vụn.


"Phi Trần.... nghe ta nói, mau thu chân khí lại đi! Nhanh lên!" Lòng Hà Uẩn Phong lúc này cũng nóng như lửa đốt, hắn không sợ hao phí hết nội lực của mình, chỉ sợ Mạc Phi Trần không phá được cổ bình thì tánh mạng sẽ khó giữ.


Quân Vô Sương kéo rơm rạ dưới chân lại, nội lực trên vách khẽ động, rơm rạ được đốt lên khiến hắn thấy rõ được hai người trong sơn động.


Gương mặt Mạc Phi Trần làm tim hắn rung động, ba nắm, ba năm Quân Vô Sương chưa được gặp hắn....


Nhưng giờ phút này, thân thể Mạc Phi Trần co giật, mà nam tử ngồi trước mặt giúp hắn chữa thương thần sắc căng thắng, khớp hàm cắn chặt, tựa hồ tình hình thật sự nguy khốn.


Quân Vô Sương không thể nghĩ tới gì khác, nhanh chóng ngồi tới một bên đem nội lực rót vào kinh mạch Mạc Phi Trần, lúc này thật sự phát giác nội tức hắn hỗn loạn, kinh mạch lộn xộn, một cỗ nội lực hùng hậu muốn dẫn đường hắn quay lại, nhưng khí tức Mạc Phi Trần tựa hồ quá mức mỏng manh. Quân Vô Sương biết nội lực của mình cùng hắn không khởi nguồn từ một mạch, chỉ có thể giúp hắn đưa nội tức dẫn về kiếm chủng, chuyện khác đành phải giao phó Hà Uẩn Phong.


Kha Ma La như trước dây dưa bên ngoài cùng Văn Thanh Viễn, mà Kim Tử Du cùng Thanh Y Hậu cũng nhảy xuống tương trợ, Lục Khinh Mặc rảnh tay nhanh chóng chạy vào sơn động, thấy được tình thế tức khắc ngồi xuống một bên, đem nội lực nhập cuộc, trợ giúp Mạc Phi Trần đưa khí tức trở về kiếm chủng.


Dần dần, chân khí len vào kiếm chủng Mạc Phi Trần không ngừng bành trướng, dũng mãnh lao ra ngoài, chính hắn cũng ổn định tâm tư toàn tâm toàn ý đột phá cổ bình (chắc là bức phá ải cuối á ^^), có ba đạo nội lực chống đỡ, chân khí của hắn cuối cùng cũng bứt phá khỏi kiếm chủng, một đạo kiếm khí khai phá đỉnh cốc vọt lên vang ra thanh âm đáng sợ, từ đáy cốc đến đỉnh, xuyên qua cả tòa Côn Uẩn sơn lao tới bầu trời.


Trên thực tế đó chính là nội tức của ba người Hà Uẩn Phong, Quân Vô Sương cùng Lục Khinh Mặc hỗ trợ Mạc Phi Trần tạo thành cỗ kình lực mà nên. Tất cả, từ hai người đang dây dưa không dứt là Kha Ma La và Văn Thanh Viễn đến Vô Lượng Thiền Sư còn đang niệm kinh trong phòng khách, kể cả mọi người trong sơn trang đều cảm thấy một trận rung chuyển trời đất.


Sơn động phát ra tiếng vang như sắp sụp xuống.


"Đi nhanh lên!" Lục Khinh Mặc hô to.


Hà Uẩn Phong ôm Mạc Phi Trần đã hôn mê lao ra ngoài, hai người còn lại theo sát phía sau.


Sơn động phía sau mọi người hoàn toàn sụp đổ.


Hà Uẩn Phong nhìn gương mặt Mạc Phi Trần đang dựa vào ngực mình, ả Kha Ma La này chưa gì tới quấy rối, thiếu chút nữa khiến hắn mất mạng.


Ngón tay y khẽ điểm, kiếm khí xông ra, Quân Vô Sương cùng Lục Khinh Mặc bị kiếm khí cuồn cuộn gió lốc kia làm cho hoa mắt, chỉ mơ hồ cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ vụt qua.


Kha Ma La dù xuất ra mười phần công lực ngăn cản, thân thể vẫn bị đánh vào trong sơn động.


Nếu không phải Hà Uẩn Phong vừa cứu chữa Mạc Phi Trần khiến công lực hao tổn rất nhiêu, chỉ sợ ả đã bị xé thành mảnh nhỏ.


Kha Ma La trọng thương phun ra ngụm máu tươi, bỗng nhiên có người từ đỉnh cốc ném tới một ống trúc, làn khói có mùi kỳ lạ lan tỏa khắp nơi.


"Nín thở!"


Hà Uẩn Phong nhanh chóng che lại mũi Mạc Phi Trần, lợi dụng làn khói, Kha Ma La đào tẩu thành công.


Mọi người nhảy khỏi sơn cốc, mặt trời đã dần lên.


Hà Uẩn Phong chậm rãi trở lại, mọi người nhìn thấy y thái độ cũng tự giác vài phần cung kính.


"Tại hạ đa tạ chư vị hôm nay tương trợ, chính là tiểu đồ nhi hôm nay bệnh nhẹ, tại hạ cần tìm một chỗ thật tốt giúp hắn nghỉ ngơi, cáo từ." Hà Uẩn Phong ôm Mạc Phi Trần thi triển cước pháp 'Thừa phong' mà đi.


Quân Vô Sương đang muốn đuổi theo, Lục Khinh Mặc đè lại vai hắn, cười nói: "Quân giáo chủ, hiện tại đuổi theo thì được gì?"


Ý tứ Lục Khinh Mặc rất rõ ràng, mới vừa rồi lúc thâm nhập kinh mạch Mạc Phi Trần cũng thừa biết công lực Hà Uẩn Phong cao hơn hẳn hai ngươi bọn họ, nếu Quân Vô Sương đuổi theo được, lại làm sao có thể từ tay y đoạt về Mạc Phi Trần được đây?


"Như vậy cũng đã tốt rồi, ít nhất ngươi biết hắn còn sống."


Quân Vô Sương hất Lục Khinh Mặc ra, "Ta và ngươi không giống nhau. Ta muốn, ta đã muốn thì phải nắm trong tay."


Văn Thanh Viễn nhường lại gian phòng của mình, vào thư phòng, bất quá các đệ tử trong sơn trang cũng biết, y so với phòng ngủ còn yêu thư phòng hơn nhiều.


Hà Uẩn Phong đem Mạc Phi Trần đặt trên giường, đắp mền, lấy khăn giúp hắn lau đi mồ hôi trên mặt. Mạc Phi Trần thật sự đang ngủ, nếu như không ai đánh thức hắn có thể ngủ tới khi mặt trời lên cao, hơn nữa lúc này tinh lực hao tổn rất lớn, không ngủ đủ một ngày một đêm chắc chắn sẽ không tỉnh.


Nhưng Hà Uẩn Phong lại quên mất một việc, bữa cơm cuối cùng Mạc Phi Trần ăn được chính là ba ngày trước, cho nên ngủ thẳng tới xế chiều hôm đó, nghe thấy mùi cơm chiều, trong bụng lại phát ra tiếng rột rột rồi tỉnh lại.


"Uẩn Phong, ta muốn ăn cơm."


Hà Uẩn Phong bật cười, "Sao ngươi không hỏi xem kiếm chủng của mình đã khôi phục chưa?"


"Ta đói bụng đến hết sức suy nghĩ rồi, bất quá xem thần sắc ngươi, có phải ta khỏi hẳn rồi không?"


Hà Uẩn Phong gật gật đầu.


"Thật tốt quá!" Mạc Phi Trần ôm chầm lấy y, "Vậy càng phải ăn thêm cơm chúc mừng chứ!"


"Nhưng ngươi chỉ có thể húp cháo." Hà Uẩn Phong vỗ vỗ lưng hắn, không cần nhìn cũng biết Mạc Phi Trần bất mãn, "Ba ngày nay ngươi chưa ăn gì, thịt cá đối với tràng vị (bao tử?) không tốt."


"Được rồi." Mạc Phi Trần hai chân đặt trên giường cởi quần áo, "Mấy người tới sơn trang hình như rất nhiều? Ta dường như thấy được Lục đại ca?"


"Ân." Hà Uẩn Phong gật gật đầu.


"Ta có thể đi gặp hắn không? Hắn đã cứu ta, còn ta chưa từng cám ơn hắn nha." Mạc Phi Trần mở to mắt quan sát phản ứng của Hà Uẩn Phong.


"Cũng nên." Hà Uẩn Phong đưa tay sờ sờ đầu hắn.


Buổi tối Mạc Phi Trần ăn cháo xong, vì ngủ cả ngày nên không thấy mệt, liền ngồi bên giường hàn huyên cùng Hà Uẩn Phong.


"Nhà tranh của chúng ta bị phá nát rồi sao?"


"Ân, nếu ngươi thích chúng ta sẽ dựng lại."


Hai người ngồi trước bàn chơi cờ năm quân, Mạc Phi Trần như trước vẫn không ngừng thua.


"Không chơi nữa, ngươi lúc nào cũng thắng ta. Ngươi xem, lúc ta ở trên giang hồ bị khi dễ, ngươi lại tranh thủ luyện tập, ta tất nhiên sẽ phải thua ngươi, không công bằng."


Hà Uẩn Phong chậm rãi đem bàn cờ để qua một bên, "Vậy chúng ta chơi trò khác đi."


"Cái gì?" Ánh mắt Mạc Phi Trần sáng lên, khiến giọng nói Hà Uẩn Phong bỗng chốc trở nên khàn khàn.


"Ngươi nói xem là trò gì?" Hà Uẩn Phong nắm lấy đôi tay đang đặt trên bàn của hắn, chậm rãi kéo về phía mình.


Nhìn ánh mắt y, Mạc Phi Trần đương nhiên hiểu được đối phương nói 'trò chơi' là gì, trò chơi này không có thắng thua, cũng không có kết cục.


Hà Uẩn Phong ngậm lấy ngón tay hắn, nhẹ nhàng mút lấy, chân đẩy một cái, cái bàn ngăn cách giữa hai người liền nằm ngay cửa, Mạc Phi Trần mất đi điểm tựa mém chút té xuống đất lại bị đối phương kéo vào lòng.


"Ngươi lại cao hơn rồi." Hà Uẩn Phong một bên cởi y phục trên người hắn hôn nhẹ đầu vai, một câu nói ngắn ngủi tựa như có vô hạn ái muội ẩn sâu.


Tâm tư Mạc Phi Trần như bị treo lơ lửng. Hà Uẩn Phong hôn cổ hắn, bàn tay trượt từ lưng lên, Mạc Phi Trần còn chưa kịp hiểu, áo đã không còn trên người.


Nụ cười Hà Uẩn Phong có loại khí chất thành thục...., ánh mắt y chứa đựng thâm tình chân thành mà lại tràn ngập dục vọng...


Bàn tọa (mông =))) được y đỡ lấy, hai người tới bên giường.


"Này.... Đây là giường của trang chủ sư phụ...." Mạc Phi Trần nuốt nuốt nước bọt, chỉ sợ Văn Thanh Viễn nếu biết bọn họ làm gì trong đây, hắn sau này nằm trên giường lớn cũng ngủ không được.


"Không sao, chúng ta không cần nằm xuống."


Hà Uẩn Phong đưa lưng Mạc Phi Trần đặt lên giường....


"Phi Trần, ngươi không chịu mở rộng một chút, ta nhìn không thấy gì."


Mạc Phi Trần cơ hồ muốn chui mặt xuống giường, mà... "Ngươi.... ngươi muốn làm gì làm lẹ đi, chậm chập như vậy làm gì!" Mạc Phi Trần quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn mặt Hà Uẩn Phong.... Quả thật muốn đâm đầu đi chết mà.....


End chương 36.


Ây dà ~ Chị Bí dừng toàn chỗ hay nha ~~ TT^TT