Phi Trần

Chương 22






Đệ nhị thập nhị chương


Lần thứ hai Mạc Phi Trần tỉnh lại, lồng ngực đau buốt đến không thể động thân, nhưng hắn đang rất khát.


Run rẩy nghiêng mặt qua mới phát giác mình đang ở trong phòng khách ban đầu, đối diện là giường của Lý Độ, tên kia ngồi trên giường tựa hồ đang ngủ. Xem ra Lục Khinh Mặc đã đem Lãnh Ngọc Phương kia xử lý được rồi, nếu không vì sao Lý Độ còn có thể êm đẹp ngồi đó ngủ nữa.


Cửa mở, một người bưng thuốc đến, đúng là Quân Vô Sương. Vừa nhìn thấy Mạc Phi Trần tỉnh lại, khuôn mặt hắn lộ vẻ mặt vui sướng đi đến bên giường.


"Ngươi đã tỉnh!" Quân Vô Sương đỡ hắn dậy, "Hôn mê hai ngày cuối cùng ngươi đã tỉnh! Mau uống thuốc đi!"


Mạc Phi Trần vừa uống một thìa thuốc, liền mạnh quay đầu sang một bên, "Nương a! Đây là thứ gì vậy? Đắng muốn chết!"


"Ngươi còn dám nói đắng?" Quân Vô Sương cười lạnh khiến Mạc Phi Trần nhất thời rùng mình một cái, "Mặt mũi ngươi cũng không nhỏ đâu, hôn mê hai ngày, chẳng những Ôn trang chủ tự mình tới nhìn, ban đêm Lục Khinh Mặc còn túc trực trông chừng, bây giờ muốn ta tự mình mớm thuốc cho ngươi sao? Được thôi, ta hầu hạ ngươi."


"Không làm phiền Quân sư huynh! Không làm phiền Quân sư huynh!" Mạc Phi Trần xua tay nói, Quân Vô Sương lại uống một ngụm thuốc, một tay ôm cổ hắn, đem nước thuốc kia đẩy qua khoang miệng.


Đầu lưỡi Quân Vô Sương khuấy đảo, Mạc Phi Trần bối rồi đem ngụm thuốc kia nuốt xuống. Quân Vô Sương làm bộ muốn uống ngụm thứ hai lại bị Mạc Phi Trần nhanh chóng đưa tay bưng chén thuốc tới, "Không cần, không cần! Ta tự mình uống được!"


Dứt lời liền nhanh nhẹn hai ngụm uống hết chán thuốc.


Mạc Phi Trần ở Mộc Vân sơn trang tịnh dưỡng mấy ngày, đại hội võ lâm lần nay bị Kính Thủy giáo quấy rối cũng vội vàng kết thúc.


Nhưng là Mạc Phi Trần lần này lại có chút danh tiếng, chẳng những chưởng môn các môn phái đều khen hắn anh hùng xuất thiếu niên, mà chuyện hắn cùng Lục Khinh Mặc kết bái huynh đệ không biết sao lại bị lan truyền ra ngoài. Tất cả mọi chuyện đều đi ngược lại với dặn dò của Hà Uẩn Phong trước lúc hạ sơn.


Buổi tối Lục Khinh Mặc tới thăm hắn, Mạc Phi Trần nằm thẳng đơ trên giường nhìn y, "Ngươi nói xem chuyện ta và ngươi kết bái huynh đệ sao trên giang hồ ai cũng biết vậy? Sau này ta làm sao có thể trà trộn trong giang hồ nữa a!"


"Cũng không còn cách nào, ngày đó khẩu quyết ta dạy ngươi là nội công tâm pháp của Mộc Vân sơn trang, Ôn sư huynh nói tuy rằng lúc ấy nóng lòng, nhưng hiện tại cũng chỉ còn cách nói ta và ngươi kết bái huynh đệ, ngươi cũng coi như một nửa là người của Mộc Vân sơn trang, cũng không cần tính toán nhiều như vậy!" Ngón tay Lục Khinh Mặc đặt trên ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) xoa nhẹ, tuy rằng ngón tay y cũng thon dài như Quân Vô Sương, nhưng lại không có loại mỹ cảm như ngọc, chỉ cảm giác một tầng chai nhẹ, xem ra năm tháng y luyện kiếm cũng rất khắc khổ.


"Ta nghe là lạ làm sao ấy? Một nửa là người Mộc Vân sơn trang? Nghe ra giống như ta được gả cho ngươi vậy!" Mạc Phi Trần nhếch nhếch khóe miệng, tinh tế cân nhắc.


Lục Khinh Mặc lại cười thành tiếng, "Ta lúc nói còn không nghĩ tới điều này, ngươi nói nghĩ lại cũng rất giống a. Không cần lo, nếu sư huynh cho phép, ta sẽ cưới ngươi thôi!"


"Ta mới không muốn gả cho ngươi! Đến lúc đó ngươi nhìn ta, lại nghĩ đến Ôn sư huynh của ngươi, ta còn không buồn bực chết sao?" Mạc Phi Trần lườm y một cái, Lục Khinh Mặc vẫn thẳng thắn ngồi cạnh hắn. (nghe mùi dấm a~~~~ >"<)


"Hai ngày nữa ngươi muốn cùng Văn trang chủ quay về Côn Uẩn sơn trang hay là có tính toán gì khác?"


Mạc Phi Trần nở nụ cười, "Đương nhiên là quay lại sơn trang, ngẫu nhiên sẽ xuống trấn dạo chơi một vòng, nhưng không bao giờ.... Phí công tới giang hồ lăn lộn lần nữa đâu!"


Lục Khinh Mặc nhìn hắn một cái, "Vậy ta đây sẽ tới tìm ngươi uống rượu."


"Tốt, ta sẽ giới thiệu sư phụ ta cho ngươi."


"Ngươi nói là Hà Uẩn Phong sao?" Lục Khinh Mặc nghiêng mình, tay chống đầu nhìn hắn, giữa hai hàng lông mày có một loại yên bình xa xôi.


"Làm sao ngươi biết.... Ta chưa nói là Hà Uẩn Phong?"


"Võ công của ngươi cùng Lý Độ tuy xuất thân từ một mạch, nhưng sở học của ngươi lại thâm sâu hơn, Lý Độ chỉ có thể ngoài mặt, nhưng ngươi lại đạt tới được tinh túy. Cho nên sư phụ ngươi chính là Hà Uẩn Phong." Lục Khinh Mặc hạ mi mắt, mi mục như nét bút vẽ trên giấy Tuyên Thành.


"Ha ha, sư phụ dạy ta công phu chỉ là vì muốn ta cùng người chơi đùa thôi, nếu ngươi đến, hai người các ngươi có thể ngoạn một chút, ta sẽ chỉ cần ở một bên ngủ, ăn ăn uống uống xem hai người các ngươi ngoạn nha."


"Phi Trần...." thanh âm Lục Khinh Mặc hơi trầm xuống, "Ta có thể ôm ngươi một lát được không?"


"A?" Mạc Phi Trần cảm thấy yêu cầu đối phương rất kỳ quái, những nghĩ đến mình và y cũng kết bái huynh đệ, hai ngày nữa mình sẽ rời đi, có lẽ Lục Khinh Mặc luyến tiếc, "Muốn ôm thì ôm một chút thôi nha."


Lục Khinh Mặc dang tay ôm lấy hắn, ngón tay gắt gao len vào từng sợi tóc hắn, có chút thân mật cùng cưng chìu, càng nhiều hơn đó là tiếc nuối, "Nếu, ngươi từ nhỏ lớn lên tại Mộc Vân sơn trang chúng ta, có lẽ ta có thể chân chính làm một người tiêu sái."


Mạc Phi Trần có chút khó hiểu, chẳng lẽ ta ở Mộc Vân sơn trang, ngươi sẽ không thầm mến sư huynh ngươi như vậy nữa sao?


Buổi tối, Mạc Phi Trần vì nằm trên giường một ngày nên không chút buồn ngủ, liền cùng Lý Độ nói chuyện phiếm.


"Lý sư huynh, nếu có một ngày ngươi xuất kiếm, ngươi có rời đi sơn trang không?"


"Ta tự biết khả năng của mình không có thiên phú của Lục Khinh Mặc, cũng không thể đạt đến tâm cảnh của Vô Lượng Thiền Sư. Nếu thật sự có ngày ta xuất kiếm được, ta cũng muốn ở lại Côn Uẩn sơn trang, dạy các sư đệ của ta, nói không chừng tương lai một trong bọn họ sẽ trở nên giống như Ôn Tiềm Lưu hoặc Liễu Phi Doanh.... Không đúng, trên sơn trang chúng ta hình như toàn là nam đệ tử."


Mạc Phi Trần kéo kéo khóe miệng, "Vậy là tốt rồi. Lý sư huynh ngươi phải vĩnh viễn làm sư huynh của ta mới được."


Kỳ thật nguyên nhân khiến hắn không ngủ được, chính là Vu Cấm.


Phó giáo chủ Kính Thủy giáo – Lãnh Ngọc Phương hiện tại chắn chắn biết Mạc Phi Trần là nguyên nhân gây rối toàn bộ kế hoạch của bọn họ, mà hắn lại có quan hệ với Vu Cấm, nàng nhất định sẽ quay trở lại hỏi tội Vu Cấm, mà hỏi tội này không biết dùng phương pháp gì? Là muốn cắt chức hắn hay có hình phạt nào nghiêm khắc hơn? Nếu không phải vì mình, Vu Cấm có lẽ sẽ tiếp tục hảo hảo làm hộ pháp.


Cả ngày hôm sau, Quân Vô Sương đối với sự hợp tác uống thuốc ngoan ngoãn của Mạc Phi Trần vô cùng mất hứng.


"Ai~ Ta nói a, ngươi ngoan ngoãn uống thuốc như vậy, ta làm sao còn có thể 'rình rập' ngươi nữa (=)))" Quân Vô Sương buồn cười nhìn gương mặt nhăn nhó của Mạc Phi Trần, vươn tay lau đi vệt thuốc chảy xuống dưới môi hắn.


"Chỉ cần ngoan ngoãn uống thước, vết thương mới mau lành, mới có thể không cần uống cái thứ quỷ quái kia nữa."


"Ngày mai ngươi trở về rồi, có nhớ ta không?"


"Nhớ chứ, nhớ chứ, nếu có rảnh rỗi, ta sẽ đến Tú Thủy cung tìm ngươi chơi."


"Tìm ta chơi?" Quân Vô Sương khẽ hừ một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một tia tà khí, "Ngươi là nghĩ muốn đến nhìn mấy vị sư tỷ muội xinh đẹp kia đi?"


"Hắc hắc, ngươi cũng biết Côn Uẩn sơn trang chúng ta không có nữ đệ tử, ngươi cho ta một cơ hội đi, đừng bắt ta cả đời cô đơn chứ!"


"Ta cũng có thể làm ngươi không còn cô đơn nữa a."


Mạc Phi Trần cười khổ một cái, "A nha, Quân sư huynh của ta ơi, không phải vẫn tính toán ta ở trước mặt đùa giỡn ngươi chứ? Ta lúc đó sắp chết đến nơi, chẳng lẽ ngươi vẫn ghi thù ta?"


Quân Vô Sương trái lại mặt vô biểu cảm, "Vậy ngươi nhớ rõ lời mình đã nói, phải đến Tú Thủy cung thăm ta."


"Ân." Mạc Phi Trần mặt mày hớn hở, "Vậy ngươi cũng phải tìm sư tỷ muội xinh đẹp đến chơi với ta đó." (Em ơi là em TT^TT)


Tối hôm đó, Lý Độ thu thập hành lý xong, vẫn ngồi bên giường cảm thán nói cái gì mà hạ sơn lần này đúng là mở rộng tầm mắt, học thêm nhiều kiến thức mới.


Mạc Phi Trần cũng chậm chạp thu thập xong hành lý của mình, "Lý sư huynh, ta lúc trở về có được ngồi kiệu không vậy? Ngươi xem ta bị thương vinh quang như vậy...."


"Ngươi mơ nữa đi!" Lý Độ ngã xuống giường ngủ.


Mạc Phi Trần nghe thấy tiếng thở đều đặn của hắn hồi lâu, liền lặng lẽ xuống giường, cầm lấy hành lý bên giường vừa bước ra cửa đã nghe thanh âm bên giường truyền tới, "Ngươi lại muốn đi đâu?"


Mạc Phi Trần ngẩn người, hạ mi mắt, "Lý sư huynh, ta có chuyện rất quan trọng cần phải làm...."


"Ta biết, cho nên ta sẽ không ngăn cản ngươi." Lý Độ chuyển mình, xoay mặt vào trong vách tường.


"Trên bàn có một bao đồ vật, ngươi giúp ta giao cho sư tổ. Nói mỗi một lần ta nhớ đến người, sẽ bện một con."


"Được."


Bao nhỏ trên bàn tất cả đều là dùng lá tre bện cào cào.


Mạc Phi Trần thừa dịp ban đêm rời khỏi Mộc Vân sơn trang, hắn nhớ rõ nghe người ta nói qua tổng đài Kính Thủy giáo lập tại Kính cốc, Mạc Phi Trần căn cứ tin tức mình nghe được, hướng tới thành trấn nơi Kính cốc mà đi.


Cũng may lúc trước Hà Uẩn Phong lo xa có chuẩn bị cho mình ít tiền đều không uổng phí, nếu không hắn còn chưa tới được Kính cốc liền chết đói rồi. Hắn nhận định rõ ràng, nếu Vu Cấm bị cắt chức, làm một chức vụ gì đó nho nhỏ, hắn liền coi như chính mình chưa đi qua. Nhưng nếu đầu gỗ kia phải chịu chút thương tổn nào, có chết hắn cũng muốn dẫn tên kia quay về Côn Uẩn sơn trang.


Mạc Phi Trần nhìn ngã tư đường vắng vẻ lạnh lẽo, sờ sờ trường kiếm trên lưng, hắn bỗng nhiên phát hiện, chính mình cùng giang hồ vô tâm, nhưng giang hồ lại không thể buông tha mình.


Quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì! Mạc Phi Trần bện một con cào cào chầm chậm đi dưới ánh trăng.


Đi khỏi Mộc Vân trấn, Mạc Phi Trần đi tới một thôn trang nhỏ, tới trước nhà một lão nông. Nữ nhân của lão nông kia hai năm trước đã lên trấn trên, hai ba tháng mới về một lần, hơn nữa bạn đời của lão sớm đã qua đời, có Mạc Phi Trần đến ở nhờ cùng người trò chuyện, lão nông tất nhiên rất vui rồi.


Lão nhân bưng cho hắn một chán khoai lang hấp cơm, thấp giọng dặn dò, "Hài tử, buổi tối sẽ có người không tốt đến trong thôn quấy rối, ngươi nghe lời ta ở yên trong nhà, đừng ra ngoài chạy loạn."


"Có người đến đây? Là hạng người gì?" Mạc Phi Trần bị hấp dẫn lực chú ý.


"Này...." Lão Hán nghĩ một lát, "Đám người này mặc hắc y, thoạt nhìn là người không tốt.... Bọn hắn mang theo mặt nạ, có người còn đeo trên lưng."


"Có phải bọn họ trông rất dữ tợn?"


"Ân! Ân!" Lão Hán gật đầu.


Mạc Phi Trần xới cơm, nghĩ thầm những người kia không biết có phải người của Kính Thủy giáo không? Chính mình dù gì cũng đang tìm đường đến Kính Thủy giáo, không bằng bắt một người trong đó hỏi xem bọn họ tới Mộc Vân sơn trang có mục đích gì, còn có Vu Cấm trở về có bị phó giáo chủ Lãnh Ngọc Phương kia làm gì hay không nữa.


Buổi tối Lão Hán chuẩn bị giường cho Mạc Phi Trần, gọi hắn ngủ. Mạc Phi Trần sợ hắn lão lo lắng, đành điểm huyệt đạo cho lão, lặng lẽ ra ngoài.


Dựa theo lời Lão Hán, Mạc Phi Trần đi đến gần từ đường của thôn. Đám người kia cũng thật thiếu đạo đức, từ đường của người ta là đệ phụng dưỡng tổ tiên, các ngươi vô duyên chạy đến đó ăn uống ngủ làm gì.....