Phi Trần

Chương 20






Đệ nhị thập chương.


"Hả?" Những lời này của Lục Khinh Mặc nghe rất kỳ quái, nhưng Mạc Phi Trần lại không biết được kỳ quái ở chỗ nào.


"Ta nghĩ tới một chuyện," Ngón tay Lục Khinh Mặc nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn một chút, "Chúng ta kết bái đi, từ nay về sau ta làm Đại ca ngươi, ngươi làm tiểu đệ của ta, như vậy tiểu đệ nhà ngươi có thể bồi ta dài dài rồi."


Tay Mạc Phi Trần đang nâng chén rượu nhất thời cứng ngắc tại chỗ, "Gì? Kia không bằng ngươi đi cưới một lão bà (lão bà = thê tử) đi! Lão bà của ngươi nhất định có thể bồi ngươi cả đời đó!"


Lục Khinh Mặc căn bản không hề nghe Mạc Phi Trần nói gì, đưa tay bắt lấy ngón tay Mạc Phi Trần đến trước mặt, dùng sức cắn.


"A – " Tiếng la thảm thiết của Mạc Phi Trần vang vọng trên mặt sông thật lâu không dứt.


Lục Khinh Mặc đưa đầu ngón tay đang chảy máu của hắn đến chén rượu, sau đó lại rỏ máu mình vào, "Được rồi, chúng ta uống rượu này vào, xem như đã kết bái huynh đệ!"


Mạc Phi Trần bị y nắm hàm ép uống chén rượu, cảm thấy phẫn hận, ngươi nói xem kiểu kết bài này không phải 'cường mua cường bán' sao chứ?


Lục Khinh Mặc sờ sờ đầu hắn, nói: "Đừng có trưng cái bộ dạng như ăn phải thỉ (phân __ ___!!!) như vậy chứ, ta tốt xấu gì trong chốn võ lâm cũng tính là nhất lưu cao thủ, ngươi nếu ngày nào đó bị bắt nạt, Lục Khinh Mặc ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngươi đâu!"


Mạc Phi Trần nghĩ lại cũng đúng, cùng y kết bái xem như là mua bảo hiểm đi.


Hai người tiếp tục uống, Mạc Phi Trần bị đối phương ép rượu nhiều đến muốn xỉu, không khỏi muốn đi giải quyết, mà trên thuyền này cũng chỉ có một nơi có thể xử lý được (đang ở trên sông, một chỗ có thể thì chỉ là....) Mạc Phi Trần loạng choạng đứng lên cởi bỏ đai lưng, một bên trực tiếp giải tỏa trên mạn thuyền, nhắm thẳng ảo ảnh trăng trên mặt sông (khung cảnh đã bị em phá nát!), chẳng những thế còn lớn tiếng hô to: "Phi lưu trực há tam thiên xích. Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên!*."


(* hai câu thơ trích trong bài thơ Vọng Lư sơn bộc bố – Xa ngắm thác núi Lư của nhà thơ Lý Bạch. Tạm dịch: Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước. Tưởng giải Ngân Hà tuột khỏi mây. Thực ra thì dùng hai câu thơ này trong việc làm của em Trần đúng là bôi nhọ thi ca của người ta đó! Mất hết hình tượng!!! >"<~)


Nói xong liền ngã huỵch xuống bên cạnh.


Lục Khinh Mặc vội vàng nâng hắn dậy, đưa tay kéo vào lồng ngực y. Tiểu hầu tử này xem lồng ngực y như gối đầu, áp sát đến. Lục Khinh Mặc nhìn tiểu huynh đệ của hắn đang run rẩy trong gió không khỏi cười khúc khích, thay hắn kéo quần lên.


Thuyền nhỏ dập dềnh theo từng gợn sóng, Mạc Phi Trần nằm trong lòng ngực y, Lục Khinh Mặc tay chống đầu nhìn phong cảnh ven sống không đổi, nhẹ giọng lặp lại câu thơ của Mạc Phi Trần: "Đắc tức cao ca thất tức hưu. Đa sầu đa hận diệc du du. Kim triêu hữu tửu kim triêu túy. Minh nhật sầu lai minh nhật sầu....."


Đến khi Mạc Phi Trần tỉnh dậy đã thấy gương mặt phóng đại của Lý Độ trước mắt.


"Nương a" Làm hết hồn.


"La cái gì mà la. Ngày hôm qua mới là ngươi đem ta dọa nhảy dựng đó! Tại sao ngươi không nói ta biết bằng hữu của ngươi là Lục Khinh Mặc?" Lý Độ vẻ mặt hết sức hưng phấn.


"Trùng hợp thôi, ta cũng không biết vì sao lại có thể cùng hắn làm bằng hữu đó." Nếu ngươi biết được là ta bị hắn ép kết bái, kia còn không phải Mặt Trời đâm vào Đông bán cầu, mọi người trên toàn Trái Đất đều hét lên sao?


"Mặc kệ thế nào, ngươi mau dậy lẹ lên, nửa canh giờ nữa diễn ra tỷ thí vô hình kiếm khí đó!" Lý Độ vẻ mặt hưng phấn, " Nói không chừng còn có cơ hội xem Lục Khinh Mặc xuất kiếm nữa! Trở về ngươi phải giải thích cho ta vì sao ngươi và hắn lại là bằng hữu đó!"


Vô hình kiếm khí! Đúng rồi a, hôm nay các đệ tử có chút thành tựu đều sẽ thượng đài, chẳng qua nếu như Lý Độ nói, Lục Khinh Mặc xuất kiếm chắc chắn không thể, tên kia chỉ cần đến xem đã là cấp mặt mũi cho Ôn Tiềm Lưu lắm rồi!


Với lại, theo như Hà Uẩn Phong nói thì Mạc Phi Trần nếu tễ thân trong giang hồ ít nhất cũng thuộc hàng nhị lưu, hôm nay mấy đệ tử thượng đài có lẽ cũng tầm nhị lưu cùng tam lưu, vừa lúc mình có thể học hỏi.


Lúc Mạc Phi Trần cùng Lý Độ đến trước lôi đài luận võ hôm trước thì các đại môn phái đã ngồi xuống. Hai người đành ngồi ở phía xa. Phía trước là hàng đệ tử Tú Thủy cung, Quân Vô Sương quay đầu thấy hắn liền nhíu mi, khẩu hình không phát ra âm thanh tựa hồ như đang hỏi Mạc Phi Trần hôm qua đi đâu cả buổi tối.


Mạc Phi Trần hướng hắn làm mặt quỷ, Quân Vô Sương tựa hồ có chút tức giận, trực tiếp quay đầu không thèm để ý hắn nữa.


Thượng đài là đệ tử Tú Thủy cung, cũng là vị sư đệ kia của Quân Vô Sương, theo đạo lý, nếu tỷ thí vô hình kiếm khí thì Liễu Phi Doanh nên cử Quân Vô Sương ứng chiến, nhưng có lẽ nàng cũng có suy nghĩ giống Hà Uẩn Phong, người trẻ tuổi mà lộ thiên phú quá sớm sẽ trở thành mũi nhọn cho những kẻ khó lường làm mục tiêu công kích.


Bên ứng chiến là đệ tử của Nam Lĩnh Thanh Y Hậu, tên Cảnh Nguyệt. Thanh Y Hậu tên gì Mạc Phi Trần cũng không nhớ rõ, chỉ biết hắn cũng họ Thanh mà Vong Xuyên kiếm của hắn cũng là một trong thập đại danh kiếm. Mạc Phi Trần bỗng nhiên nhớ đến kiếm khí của đảo chủ Bích Nham đảo hình như cũng tên là Bích Lạc kiếm. Hai người này xem ra cũng thật xứng, Bích Lạc Vong Xuyên (có ý giống như Bích Lạc – Hoàng Tuyền vậy á =))).... Nếu bọn họ là một nam một nữ, Mạc Phi Trần chắc chắc sẽ tưởng tượng ra cảnh hai người khi còn trẻ yêu nhau đến thiên hôm địa ám, nên đem đôi kiếm đặt tên Bích Lạc Vong Xuyên, ý muốn từ nay về sau còn mãi bên nhau nữa.


Mạc Phi Trần run lên, chẳng những đảo chủ Bích Nham đảo đang bế quan, mà Thanh Y Hậu cũng vậy, hai người bọn họ đúng là trùng hợp a. (Em, nên nói là đầu óc hoang tưởng hay em cũng là HỦ? =)))


Kiếm khí của sư đệ Quân Vô Sương rất lưu loát, mà Cảnh Nguyệt lại thu phóng có độ. Mạc Phi Trần đoán nếu là mình có thể thắng bọn họ hay không? Hắn đang dưới đài âm thầm so sánh, sau đó lại phát giác kiếm khí của bọn họ tuy rằng mỗi người một vẻ, từng đạo kiếm khí đều tinh tế không vượt quá phạm vi lôi đài, nhưng chắc chắn không thể bằng mình. Mạc Phi Trần tinh tế đánh giá, đúng là vì mấy trò chơi của Hà Uẩn Phong rèn luyện cho mình, nội công tu vi của mình hẳn là cao hơn hẳn bọn họ.


Nhìn xuyên qua từng đạo kiếm quang đang kịch liệt giao đấu, Mạc Phi Trần nhìn thấy Lục Khinh Mặc đang ngồi trên thượng vị mỉm cười nhìn mình, hắn đang muốn trừng mắt lại y, Lục Khinh Mặc đã nâng chén trà nhấp miệng che khuất mắt.


Giao đấu hơn trăm chiêu, người thắng là đệ tử Thanh Y Hậu – Cảnh Nguyệt, Liễu Phi Doanh vẫn mỉm cười gật đầu đối đệ tử của mình.


Có lẽ vì kiếm thuật của Hà Uẩn Phong quá mức cao siêu, chiêu thức của những hậu bối thượng đài này đều không tinh diệu bằng y, Mạc Phi Trần theo bản năng gặp chiêu phá chiêu, điều này có lẽ hơn phân nửa là vì trước kia khi mình đối mặt Hà Uẩn Phong đều muốn tìm mọi cách phá chiêu để làm rơi phiến lá dắt bên hông y xuống. Chiêu thức của Hà Uẩn Phong tinh diệu ở chỗ, từng chiêu từng chiêu uyển chuyển nối tiếp nhau, ngươi vừa phá giải được chiêu thứ nhất của y thì chiêu thứ hai đã nhanh nhẹn mà tới, rất khó phòng bị. Nhưng kiếm pháp của một người, cũng thể hiện phần nào tính cách của người đó. Tỷ như đệ tử của Vô Lượng Thiền Sư, mỗi một kiếm đều lưu lại đường sống, ham muốn thắng bại không quá lớn, cũng là bởi vì không quá cầu thắng, sở dĩ vô dục mà cương, tâm tư thanh minh ngược lại có thể nhìn thấy rõ từng chiêu thức của đối thủ.


Lại qua nửa ngày, Mạc Phi Trần nhìn người ta đấu kiếm khí đến hoa mắt, nhưng là Lý Độ ngồi bên lại như trước rất hứng thú. Mạc Phi Trần đứng lên, nhẹ giọng nói: "Ta đi nghỉ ngơi một chút, mắt ta đau lắm rồi!"


Lý Độ cũng không đáp lại hắn, chỉ gật gật đầu.


Mạc Phi Trần bước trên mặt đất, rời khỏi lôi đài.


Đi vào một chỗ im lặng, hắn hít một hơi thật sâu, lúc này đang là thời điểm chuẩn bị cơm trưa, hắn vòng đến nhà bếp liền thấy nhóm đại trù (đầu bếp) đang đổ mồ hôi như mưa, Mạc Phi Trần chép chép miệng.


Ta nói đồ ăn trong sơn trang này sao lại mặn như thế, nguyên lai là vì mồ hôi a.....


Một tiểu nha đầu bưng mấy chén trà đi đến, Mạc Phi Trần nhận ra nàng là một trong những nha hoàn phụ trách cấp trà nước cho chưởng môn các môn phái, tuy dung mạo không tính là diễm lệ nhưng cũng rất dễ nhìn.


Nha hoàn kia hỏi: "Sư phụ, đồ ăn còn bao lâu mới xong?"


"Sợ là sẽ không nhanh đâu!"


"Một khi đã như vậy, ta sẽ mang chút điểm tâm cùng trà nước qua đó." Nha đầu kia cười cười mang theo làn (cái rổ? __ ____!!!) ra ngoài.


Mạc Phi Trần mở cửa sổ, thoải mái lấy vài miếng điểm tâm phía dưới lót dạ, vừa ăn vừa nghĩ mình cũng phải mau mau trở lại lôi đài thôi, vạn nhất Liễu Phi Doanh hay Ôn Tiềm Lưu xuất kiếm, mình cũng học được thêm không ít kiến thức, chuyến đi vào giang hồ này sẽ không uổng phí rồi.


Vừa ăn được một miếng bánh đậu xanh, Mạc Phi Trần ngẩn người nhìn bóng dáng quen thuộc phía xa, đáng tiếc đối phương quay lưng về phía hắn nên không dám khẳng định chắc chắn là người đó.


"Mạc sư đệ là muốn đi đâu đây?"


Thanh âm trầm thấp, nghiêm nghị lại mang vài phần yêu thương.


Điểm tâm trong tay Mạc Phi Trần rơi xuống, "Vu... Vu sư huynh?"


Quả nhiên là Vu Cấm, hắn cười, chậm rãi đi đến trước mặt Mạc Phi Trần, nụ cười của hắn cho tới bây giờ vẫn không tự nhiên, có điểm cứng ngắc, "Lần trước trời tối quá nhìn không rõ, nguyên lai tiểu hầu tử đã cao lớn thế này rồi."


"Sao ngươi lại ở đây? Không phải người của Kính Thủy giáo không tham gia đại hội võ lâm sao?" Mạc Phi Trần hỏi, có chút ngẩn người.


Đối phương khẽ cười một tiếng, "Đứa ngốc, ta tới không phải để tham dự cái gì đại hội nhàm chán, Côn Uẩn sơn trang ta cũng không nhớ ai, nhưng ngày đó ngươi lại theo sau ta, còn giống như rất nhớ ta, ta lại chưa có dịp nhìn ngươi nữa."


Mạc Phi Trần tinh tế nhìn Vu Cấm, bảy năm không gặp trông hắn ngày càng thành thục, ngũ quan cũng có khí thế sắc bén, tuy rằng nam nhi không được rơi lệ nhưng nghĩ đến Vu Cấm vừa rồi nói với mình ôn nhu như vậy, sống mũi lại cay cay.


"Vu sư huynh." Mạc Phi Trần chạy tới trước mặt Vu Cấm.


"Lại hầu tử (con lười) này, ngươi không phải là muốn khóc đi?" Vu Cấm ôm lấy Mạc Phi Trần, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn.


"Hắc hắc" Mạc Phi Trần ngẩng đầu, "Kia.... Vu sư huynh ngươi lén vào sao?"


"Ôn Tiềm Lưu quả thật không mời ta." Vu Cấm khoát tay lên vai hắn, "Ta nghĩ nên vào phòng ngươi nói chuyện, đứng bên ngoài nói chuyện lỡ gặp người lạ thì không hay."


"Cũng được." Mạc Phi Trần đưa hắn về phòng mình, hai người ngồi hàn huyên bên bàn.


Mạc Phi Trần hưng phấn muốn chết, líu ríu hỏi Vu Cấm bao nhiêu là chuyện, tỷ như khi mới vào giang hồ có ai khi dễ hắn không, rồi vì sao lại quen được người của Kính Thủy giáo và trở thành hộ pháp của bọn họ này nọ.


Vu Cấm nhất nhất kiên nhẫn trả lời từng vấn để, sau đó hỏi hắn: "Mạc sư đệ, ngươi không giận ta làm hộ pháp dị giáo sao?"


"Ngươi làm hộ pháp dị giáo thôi mà, cũng không phải ma giáo a." Mạc Phi Trần nhún nhún vai.


Lúc này, xa xa truyền đến tiếng đánh nhau, Mạc Phi Trần nhíu mày định đi xem chuyện gì xảy ra lại bị Vu Cấm ngăn cản, kéo lại bên bàn, chính mình đành ngẩng đầu nhìn Vu Cấm.


"Vu... Vu sư huynh, bên ngoài làm sao vậy?"


Vu Cấm cười cười, "Bên ngoài đang loạn lắm, ngươi đừng ra thêm phiền."


"Chính là..... Chẳng lẽ lôi đài xảy ra chuyện gì rồi sao?" Mạc Phi Trần nhìn thẳng mắt hắn, có một loại dự cảm bất hảo.