Phi Thường Xuyên Qua: Bạo Quân Sủng Cơ

Chương 11: Lửa giận​




“Ngươi… ngươi đang làm cái gì vậy?”

Tư Tư nhìn thấy Diễm Liệt, theo bản năng co rúc vào góc tường, dùng chăn che khuất thân thể.

Ký ức khuất nhục trong trí nhớ nháy mắt lại dội về, khiến cho nàng nhất thời đình chỉ hô hấp.

Nàng liều mạng lắc đầu, cảnh giác nhìn hắn, vươn cánh tay nhỏ bé trắng như Bạch Ngọc ra: “Đưa thuốc cho ta!”

“Ngươi thực sự không muốn mang thai hài tử của ta?” Diễm Liệt lớn tiếng hỏi. Hắn cũng không biết vì sao, Nguyệt Lạc như thế lại không bi thương thất vọng như những nữ nhân bình thường khác, mà lại có chút hưng phấn uống vui thích canh thì trong lòng hắn có chút mất mát.

Xét theo lệ thường, những nữ nhân của địch quốc giống Nguyệt Lạc là không thể mang thai hài tử của hắn. Cho nên, lúc cung nữ hỏi hắn có muốn lưu lại con nối dõi hay không, hắn có chút do dự, nhưng vẫn là lắc đầu. Bởi vì hắn không thể vì bất luận kẻ nào mà thay đổi nguyên tắc của mình.

Nữ nhân đáng chết kia tại sao phải như vậy! Nàng thực sự không nghĩ đến chuyện mang con của ta sao? Chẳng lẽ nàng không biết nếu mang con nối dõi của ta thì giá trị lợi dụng của đứa bé đó sẽ lớn tới bao nhiêu sao? Ta không biết nàng ta lòng dạ thâm sâu, hay là ngu ngốc đến đáng sợ. Không, đây hết thảy chắc chắn chỉ do nàng giả vờ! Dù sao nàng cũng là môn đồ mà Lạc Lam đắc ý, có thể ngăn cản được “sống mơ mơ màng màng”…

Diễm Liệt nghĩ tới tình hình ngày đó gặp nàng. Khi hắn phỏng chừng đúng thời gian dược phát huy tác dụng, đang chuẩn bị hạ lệnh mang Nguyệt Lạc đến quân doanh, lại phát hiện tình cảnh khó quên tại ôn tuyền.

Thân thể Nguyệt Lạc trần truồng trong nước ôn tuyền, mái tóc đen xõa bay trong nước, hai đôi má hồng tuyệt mỹ làm người ta say mê, nàng gắt gao cắn môi, liều mạng lắc đầu, liều mạng ngăn cản dược hiệu. Bọn thủ hạ của hắn chỉ phối hợp mệnh lệnh, thấy Nguyệt Lạc như thế cũng không dám dùng sức mạnh. Bọn họ nhìn thấy vương liền cuống quýt quỳ xuống, mà Diễm Liệt cau mày xua tay, tâm không hiểu tại sao lại vừa hoảng loạn.

Ta chính là lần đầu tiên nhìn thấy người có nghị lực như vậy. Người ăn “sống mơ mơ màng màng” sẽ rất nhanh bị ham muốn khống chế, nếu không cùng người khác ân ái, thân cốt sẽ bị ê ẩm tê dại như bị từng con kiến gặm nhấm, sống không bằng chết. Loại thuốc này ngay cả nữ nhân trinh tiết nhất cũng không thể chống cự. Một nữ tử nhu nhược như nàng mà lại ngăn cản được? Chẳng lẽ nàng thực sự quật cường đến vậy?

“Ngươi…”

Nữ nhân trước mặt thoạt nhìn mảnh mai như vậy, nhưng tính tình lại quật cường, lông mày Diễm Liệt hơi nhăn lại, ánh mắt cũng có chút mê ly. Câu hỏi của hắn cuối cùng cũng không nói ra. Thân thể Nguyệt Lạc chậm rãi trượt vào trong nước, đã muốn hôn mê.

“Nguyệt Lạc.”

Diễm Liệt thét một tiếng kinh hãi, theo bản năng nhảy xuống nước, gắt gao ôm lấy thân thể nàng vào trong ngực. Làn da Nguyệt Lạc trơn bóng nhẵn nhụi, mà đôi lông mi cong dài của nàng như một chiếc kéo từ từ cắt sâu vào thâm tâm lạnh lẽo của hắn.

Không, ta không thể vì một nữ nhân mà động lòng được. Ta là vương cao cao tại thượng, nàng chỉ là thiếp của ta thôi. Ta tha mạng cho nàng chỉ bởi vì “nguyệt lượng” —— nếu có được “nguyệt lượng” trong truyền thuyết kia thì ta có thể thực hiện tất cả nguyện vọng…

Diễm Liệt nhớ tới đôi mắt nhắm chặt của nàng, nghĩ tới đôi môi bị nàng gắt gao cắn mà rướm máu, lòng có chút yếu mềm. Hắn nhìn cung nữ đang quỳ rạp dưới đất, nhìn tới bát thuốc tránh thai đang nghi ngút hơi nóng, lửa giận lại thiêu đốt: “Ngươi không nghĩ tới chuyện mang thai hài tử của ta phải không?”

“Đương nhiên —— không lẽ ngươi muốn ta mang thai hài tử của ngươi sao? Thuốc tránh thai này chẳng phải ngươi chuẩn bị cho ta ư?”

“Hiện tại ta đã đổi ý!”

“Dựa vào cái gì mà ngươi bảo ta uống thì ta phải uống, bảo không uống thì ta không được uống? Ta cho ngươi biết, ta một chút cũng không nghĩ tới chuyện mang thai hài tử của ngươi, một chút cũng không nghĩ! Ngươi… ngươi lăng nhục ta, còn cho nhiều người như vậy đến vũ nhục ta! Ngươi không phải người, ngươi là tên ác ma! Ta thà chết cũng không muốn gặp lại ngươi!”