Phi Thường Quan Hệ

Chương 37




Tân Hủy xin nghỉ nửa tháng, kỳ thực bà cũng không biết xin nghỉ phép làm gì, một nhà ba người đi mất hai người, bà cũng nguyện ở lại căn nhà này, dù sao đều vắng vẻ như nhau.

Thời tiết rất nóng, bà không có tâm trạng ăn uống, chỉ không ngừng quét tước, mãi đến khi quần áo ướt đẫm. Bà không ngừng lo lắng, nóng thế này Giản Tân ăn có ngon không, ngủ có được không.

Từ khi phát hiện ra chuyện kia, cuộc sống của bà trở nên tăm tối không chút ánh sáng, non nửa cuộc đời bà chưa từng thấy qua đồng tính luyến ái gì đó, cũng không được nói cho biết có tồn tại những người như thế, Tân Hủy đi làm, lúc Giản Dật Thu không có nhà một mình bà chăm sóc Giản Tân, dành dụm tiền sau này mua nhà cho Giản Tân lấy vợ, sau đó về hưu sẽ giúp Giản Tân trông em bé, bà đi theo một loại truyền thống như thế.

Loại truyền thống này bất luận con cái có hiểu hay không, đều đong đầy tình yêu thương và lo liệu của một người mẹ dành cho đứa con.

Để Giản Tân theo Giản Dật Thu về Tô Châu, Giản Tân đồng ý, điều đó chúng tỏ cậu và đứa nhỏ kia có thể đã cắt đứt, đồng thời cũng có nghĩa cậu rời đi khỏi bà. Cho nên dù Giản Tân lựa chọn thế nào đi nữa, Tân Hùy đều rất thống khổ.

Ngày thứ mười, Tân Hủy suốt mười ngày không ra khỏi nhà, không làm gì chỉ lẳng lặng ngồi. Dưới bàn học của Giản Tân có một trái bóng, trái bóng được lau chùi không có một vết bẩn.

Bà đang ngây ngẩn, không nghe thấy tiếng gõ cửa, mãi đến khi tiếng gõ cửa lớn dần mới phản ứng lại. Bà rảo bước đến sau cửa, nhìn qua mắt mèo trông thấy một cậu học sinh.

Là cậu học sinh đứng bên cạnh Giản Tân trong bức ảnh.

Uông Hạo Diên trước kia thường xuyên đưa Giản Tân về nhà, nhưng chưa từng vào nhà, anh ở tổ phim vài ngày không liên lạc được với Giản Tân, trong lòng không yên trở về trường học, liền phát hiện Giản Tân đã chuyển trường.

Anh không biết đã sai ở đâu, tại sao nói không gặp nữa liền không thể gặp được nữa.

Anh đập cửa gọi: “Giản Tân! Em có nhà không?! Giản Tân!”

Tân Hủy đứng sau cánh cửa: “Cậu tìm ai?”

Uông Hạo Diên nghe thấy người trả lời, vội vàng đáp: “Chào dì, con tìm Giản Tân, con là bạn học của cậu ấy, cậu ấy có nhà không?”

Tân Hủy hơi ngừng lại, nói: “Bọn họ chuyển nhà rồi.”

Đầu óc Uông Hạo Diên rối loạn, mơ hồ không hiểu rõ mọi sự đột ngột này. Là bởi vì phải chuyển nhà nên mới chuyển trường hay là nguyên nhân nào khác? Nhưng bất luận cái gì, đều không hề nói lí do cắt đứt liên lạc với anh.

“Xin hỏi dì biết nhà cậu ấy chuyển đi đâu không?”

Tân Hủy dựa vào cánh cửa chậm rãi nói: “Không biết.”

Uông Hạo Diên nói cảm ơn rồi rời đi, anh vẫn muốn tiếp tục tìm, từng trường từng trường một đều đến tìm cậu. Tân Hủy dựa vào cửa trượt dần xuống, vừa sợ hãi vừa hoang mang.

Giản Tân cũng sẽ như thế nhớ mãi không quên sao? Giản Tân không buông bỏ được đứa nhỏ này, có nghĩ về bà mẹ từ nay về sau sẽ sống một đời đơn độc này không?

Uông Hạo Diên mang Giản Tân trở về khách sạn, thuận tiện kêu đồ ăn khuya, anh chậm rãi ăn, Giản Tân ngồi bên cạnh nhìn. “Em không ăn sao? Tối nay anh chưa có ăn cơm.” Giản Tân lắc đầu, yên lặng nhìn anh.

“Có phải bà nội nấu đồ ăn ngon cho em rồi không, kể xem nào.”

Giản Tân không quá muốn nói chuyện, nghe thật uể oải: “Chính là phía dưới có lớp thịt thật dày, phía trên có trứng chưng, thịt là em giúp bà làm, rất ngon, rưới thêm chút nước tương rồi ăn.”

Uông Hạo Diên chùi chùi miệng: “Học được rồi chứ? Về nhà làm cho anh ăn.”

Giản Tân cúi đầu nói: “Về sau làm gì cũng không bị phát hiện đâu.”

Uông Hạo Diên tự nhiên hỏi tiếp: “Vì sao không bị phát hiện?”

Bởi vì về sau cậu với Giản Dật Thu Hoa Sơn luận kiếm mất rồi (ý là chiến tranh, cãi nhau với nhau). Uông Hạo Diên kéo ghế dựa tới gần hơn, cánh tay khoát lên lưng ghế Giản Tân, nói: “Bảo bối, trước đây nếu em nói ba mẹ biết chuyện của chúng ta, anh nhất định sẽ hề hề đến nhà em chịu tội rồi kết thông gia luôn.”

Giản Tân ngẩng đầu nhìn anh, không hề không tin.

“Lúc đó dì chú bảo em đi, em vì anh lại không muốn đi, rồi lại bởi vì anh mà thương tâm đi mất. Nếu như anh biết thế, anh cũng sẽ không đi đóng phim gì hết, không phải đi tìm hết những trường học, cũng sẽ không khốn nạn như vậy.”

Giản Tân có hơi bất mãn: “Anh trách em đấy à?”

Uông Hạo Diên lắc lắc cậu hai cái: “Không có trách em, chỉ là muốn nói em biết, lúc anh làm chuyện không đúng, phải có trách nhiệm với anh, phải quản anh. Lúc em gặp phải những chuyện này, phải biết rằng còn có anh để ỷ lại, hiểu chưa?”

Tâm Giản Tân khẽ động, nghiêng người ôm lấy anh, ôm cho đủ mới buông tay, nói thẳng: “Ba em đã biết rồi, câu kết với anh, nói dối mẹ, ông ấy biết rồi.”

Uông Hạo Diên không giật mình cũng không lo lắng: “Sau đó mắng em một trận, bảo em chia tay?”

“Ừ, em cãi lại, ông ấy không quản được.”

“Không đến nỗi,” Uông Hạo Diên nói như một vị thần, “Ba em không thể dùng quan niệm của bọn họ để ép buộc em, cũng như em không thể dùng quan niệm của chúng ta để đòi hỏi ông ấy, huống hồ hiện tại không lẽ chỉ có mình bọn họ không ủng hộ sao? Rất nhiều người trẻ cũng không chấp nhận điều đó. Hơn nữa, nếu như ngày nào đó Giản Ái cùng một con mèo nào đó anh không thích chạy đi, anh chắc chắn sẽ tức giận nha, dù sao em cũng là con trai bọn họ nuôi hai mươi mấy năm.”

Giản Tân vừa muốn cười vừa không muốn cười, vừa rối rắm vừa phiền muộn.

Uông Hạo Diên không so sánh nữa, cuối cùng nói một câu: “Em chắc chắn biết, dù cho quan điểm không hợp đến cỡ nào, thuyết phục không thành, thậm chí làm chuyện sai trái đi chăng nữa, nhưng ba mẹ tuyệt đối không có ác ý với con cái của mình.”

Tân Hủy cho tới hôm ấy không hề nghĩ sẽ gặp lại Uông Hạo Diên trước cửa nhà, lại còn ôm Giản Tân.

Trong nháy mắt bà không kìm chế được, yếu ớt thét chói tai, nghiêng vẹo ngồi trên xe lăn phát chứng cuồng loạn, Giản Tân nhào lại giải thích với bà, hô lên bảo Uông Hạo Diên mau đi đi. Bà tát Giản Tân, từ lòng bàn tay đến trái tim trong ngực đều ẩn đau.

Bà đánh Giản Tân hai lần, lần đầu tiên là chín năm trước, lần thứ hai là chín năm sau.

Tân Hủy mạnh mẽ mở mắt, hai chân tê rần không hề hay biết, nửa người trên đã ướt đẫm mồ hôi. Bà bình phục hơi thở, trước mắt là một màn quá khứ đau khổ của bà.

Cơn đau đầu hành hạ bà, thân thể chịu giày vò không nổi càng thêm mệt mỏi, bà một lần nữa từ từ nhắm mắt lại, nước mắt rơi khỏi khóe mắt chảy xuống tóc mai, hơi thở trong bóng tối cũng từ từ mỏng manh.

Giản Dật Thu từ lúc Giản Tân ra khỏi cửa liền đứng ngồi không yên, ông khoác thêm áo đi tới đi lui trong phòng khác, rồi lại ra ban công nhìn xuống dưới lầu, một đêm không ngủ.

Khi trời hửng sáng, ông trông thấy Giản Tân đi về, lão thái thái dọn điểm tâm xong gọi ông, ông vội lấy thêm một cái chén một đôi đũa, không nói gì, chỉ vừa ăn vừa chờ.

Giản Tân mở cửa vào nhà, gọi một tiếng bà nội.

“Đến ăn lúc còn nóng này, chốc nữa là nguội mất.”

“Con không ăn đâu,” Giản Tân sợ lão thái thái buồn, áy náy nói: “Con quay về dọn đồ, một lát nữa con đi.”

Lão thái thái buông đũa: “Sao phải đi rồi? Con đừng để ý ba con, có ủy khuất gì bà nội chịu cho con, vừa về vài ngày sao đã muốn đi rồi.”

Giản Dật Thu từ đầu đến cuối nhìn cái chén, nghe Giản Tân nói: “Bệnh viện bận quá, bảo con phải mau chóng trở về làm việc.”

Lão thái thái ăn cơm không vô, thở dài. Giản Dật Thu đứng lên lặng lẽ nhìn thoáng qua, Giản Tân ở trong phòng gấp quần áo, ông vào nhà bếp lấy vài cái bánh bao vừa mua, đưa cho lão thái thái.

“Mẹ, mẹ đưa cho nó mang đi, nói là mẹ mua.”

Lão thái thái thở dài cầm lấy, đưa cho Giản Tân, “Yếm Yếm, mang theo mà ăn, đều là đồ con thích ăn.”

“Cám ơn bà nội,” Giản Tân xếp đồ vào túi, trong lòng biết rõ. Chỉ có Giản Dật Thu mới không giả mềm giả cứng được, trước đây Tân Hủy vẫn hay nói thế.

Uông Hạo Diên chờ dưới cổng tiểu khu, Giản Tân xuống lầu bước nhanh ra ngoài, đi hơn mười mét bỗng quay đầu lại.

Giản Dật Thu đứng trên ban công nhìn cậu, không thấy rõ biểu tình.

Dì Tần đến thay ca, thấy Tân Hủy còn chưa tỉnh giấc, bà vắt khăn lau mồ hôi cho Tân Hủy, lau xong lại đo huyết áp cho Tân Hủy. Tân Hủy mơ hồ tỉnh dậy, nhưng không mở mắt.

Bạn của Giản Tân đến bệnh viện thăm bà, giúp Giản Tân tìm nhà, tới nhà ăn cơm, Giản Tân quay về Tô Châu thì đến nói chuyện với bà. Sau này bỗng phát hiện người bạn đó là một ngôi sao, họ Uông.

Tân Hủy chậm rãi mở hai mắt, chuyện cũ ngày xưa chồng chéo lên nhau, bà đều rõ ràng.

Dì Tần thấy bà tỉnh lại, liền nói chuyện với bà: “Nghe Tiểu Giản nói nơi này sẽ sớm bị phá hủy, liền đổi đến một căn cao cấp hơn, có thang máy thuận tiện xuống lầu, có thể đẩy bà ra ngoài hít thở không khí.”

Tân Hủy không có nghe, bà híp mắt nhìn trần nhà, tim đập ngày càng nhanh.

Giản Tân nói cắt đứt rồi là lừa dối bà, hai người đã sớm hòa hợp như ban đầu, mẫu tử ly biệt chín năm không còn ý nghĩa gì nữa, bà nhắm mắt lại, lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Uông Hạo Diên và Giản Tân xuống máy bay vào giữa trưa, Kinh Tinh tới đón bọn họ, một dạng giận mà không nói gì lại rất đau lòng. Uông Hạo Diên cười nói: “Làm công cho ông chủ mà mặt mày cau có thế?”

Kinh Tinh phẫn nộ: “Nguyên ca mắng chị một trận, công ty mắng chị một trận, công ty quảng cáo muốn giết chị luôn, cậu vẫn chỉ cho chị làm chức tiểu trợ lý, mẹ nó hiện tại công việc rất áp lực.”

Giản Tân quay đầu hỏi: “Sao thế?”

Uông Hạo Diên sợ Kinh Tinh nói hớ, vội vàng vu khống: “Chị ấy làm việc không tốt, không liên quan đến anh.”

Hai người đến Tây Miên, sau khi vào nhà Uông Hạo Diên đợi ở phòng khách, Giản Tân không kịp hỏi han tình hình liền vào phòng nhìn Tân Hủy. Uông Hạo Diên hỏi dì Tần: “Hai ngày nay thế nào?”

Dì Tần kể kĩ càng: “Cà ngày buồn bực đều ở nhà, không có chuyển biến gì tốt, sáng nay dậy cũng muộn, mình mẩy còn ra mồ hôi lạnh. Dì cảm thấy tinh thần không được tốt, hơn nữa trước lúc hai đứa về cứ ngủ suốt, nhưng ngủ không yên.”

Uông Hạo Diên cau mày, sau đó nhẹ bước đến cửa phòng ngủ.

Giản Tân ghé vào bên giường nói chuyện với Tân Hủy, cậu nhìn ra tâm trạng Tân Hủy kém hơn trước kia, trong lòng lo lắng nhưng không hỏi được gì, đành phải nói chút chuyện vui vẻ.

Tân Hủy vẫn chỉ nghe, chờ Giản Tân nói xong, bà ngừng một hồi lâu, mới yếu ớt hỏi: “Tiểu Uông, tìm con, đó.”

Lòng dạ Giản Tân lộp bộp một chút, nói: “Dạ, anh ấy vừa lúc đến Tô Châu.”

Cậu quan sát vẻ mặt Tân Hủy, lại cẩn thận nói: “Tụi con cùng nhau về, anh ấy ở bên ngoài, sợ quấy rầy mẹ nên không vào.”

Tân Hủy nhìn ra cửa, Uông Hạo Diên lúc này mới tiến vào. Anh gọi một tiếng dì, sau đó ngồi xổm xuống bên giường với Giản Tân, nói: “Dì, con thấy hay là mau chuyển sang nhà mới đi, chỗ này xuống lầu không tiện, dù sao buồn chán cũng không tốt.”

Giản Tân gật gật đầu: “Hạo Diên giúp tìm nhà ở trung tâm thành phố, môi trường tốt lắm, ban ngày có thể đẩy mẹ đi xung quanh một chút.”

Tân Hủy lại chậm rãi nói: “Đừng, nợ, người khác.”

Uong Hạo Diên cố gắng nhận thức ý tứ của Tân Hủy, chăm chú nhìn vào mắt Tân Hủy, ánh mắt không hề giống trước kia, không có nửa phần thân thiết và hòa nhã, nhưng cũng không căm thù và chán ghét như trước kia.

Anh đại khái đoán được, vừa thành khẩn vừa nghiêm túc nói: “Dì, con không phải người khác, chuyện của Giản Tân cũng là chuyện của con, con hi vọng em ấy sống thoải mái một chút, mỗi ngày đều vui vẻ, con có thể làm em ấy vui vẻ, cũng chỉ có con có thể làm vậy.”

Ánh mắt Tân Hủy thoáng cái trầm mặc, hoặc có thể nói đã hết hi vọng. Bà phi thường đau đớn, nhưng không cách nào tức giận được, bởi vì thanh âm bất lực cầu xin của Giản Tân cứ quanh quẩn bên tai bà không nguôi.

“Mẹ, mẹ nhất định phải nhớ rõ Uông Hạo Diên là người tốt, đối xử với con như người nhà, cầu xin mẹ.”