Lúc Lương Hiểu đứng lên phát biểu, mới có cảm giác chân thật cô đã được thăng chức quản lý tiêu thụ, cô lần thứ hai nhìn về phía An Thanh, phát hiện An Thanh đang nhìn mình, bốn mắt chạm nhau, Lương Hiểu liền tránh đi, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái, vốn phải rất ghét cô ta, hơn nữa chuẩn bị ghét hơn, không ngờ An Thanh lại công tư rõ ràng như vậy. Lương Hiểu cảm thấy cô không thể bị loại "ơn huệ" này thu mua, nói không chừng An Thanh là lấy lui làm tiến, cô nhất định không được trúng chiêu.
An Thanh nhìn Lương Hiểu bởi vì Lương Hiểu đang là nhân vật chính phát biểu, tất cả mọi người đều nhìn cô ấy, cô đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng khi tầm mắt Lương Hiểu chuyển đến cô thì dời đi, cô tựa hồ có thể cảm giác được Lương Hiểu không được tự nhiên, thật sự không được tự nhiên mà, An Thanh thầm nghĩ.
Sau khi hội nghị kết thúc, những người khác đều rời đi, Lương Hiểu gọi An Thanh lại.
"Dù cô có chọn tôi làm quản lý tiêu thụ, tôi cũng sẽ không xóa ảnh chụp." Lương Hiểu nhắc lại cho An Thanh.
"Ngày hôm qua cô đã nói, chuyện xóa ảnh chụp hay không, quyền chủ động là do cô, đương nhiên tôi vẫn mong cô sẽ xóa nó. Nhưng việc cô xóa hay không cùng chuyện thăng chức không liên quan." An Thanh biểu thị đã sớm biết, nên tâm tình không có biến hóa nhiều, tuy rằng cô không phải là người lấy ơn báo oán, nhưng tuyệt đối là người rõ ràng trong công việc, vốn cô cũng cảm thấy Lương Hiểu thích hợp làm quản lý tiêu thụ hơn, đưa ra điều kiện trao đổi chỉ là một công đôi việc mà thôi.
"Ảnh chụp tôi sẽ không xóa, đương nhiên cũng sẽ không phát tán trên mạng, tôi vốn cũng không có ý định đó." Lương Hiểu nói xong, cảm thấy rất không tự nhiên, đặc biệt khi thấy An Thanh cười.
An Thanh nghe xong cười khẽ, thái độ của Lương Hiểu mềm mỏng hơn, xem ra cô ấy đối với việc thăng chức kỳ thật rất để ý, trước đó lại có thể kiên trì cự tuyệt điều kiện trao đổi, mặc kệ ý muốn bản thân, nếu như cô công tư không phân biệt, Lương Hiểu nhất định sẽ buồn bực, người này thật ra thích ăm mềm không ăn cứng.
"Nếu như không xóa, vậy cô giữ lại ảnh chụp khiến mình khó chịu để làm gì?" An Thanh hỏi ngược lại, cô còn không buông tha việc xóa bỏ.
"Khó chịu, không chỉ có một mình tôi." Lương Hiểu thái độ với An Thanh có chút tốt hơn một chút, nhưng để tiêu tan hết hiềm khích lúc trước thì còn xa lắm!
Lương Hiểu đảo mắt nhìn An Thanh từ đầu đến chân, tuy rằng An Thanh mặc quần áo, nhưng mà liên tưởng đến An Thanh trần truồng rất là dễ dàng, mức nước so với lòng sông chênh lệch thật lớn, Dương Văn Kỳ trên giường rất được, nhưng An Thanh rõ ràng càng thêm thụ, người phụ nữ thụ như vậy như trong công tác lại rất giỏi giang và cường thế.
An Thanh biết rõ Lương Hiểu cố ý, nhưng khiến cô có cảm giác cô bây giờ đang bị Lương Hiểu nhìn thấy hết, thật không tự nhiên, trong lòng cảm thấy bị Lương Hiểu đùa giỡn, đương nhiên An Thanh cũng không " ăn chay " [ hiền lành ], quyết định phản kích.
"Cô mua dây buộc mình làm gì, thường xuyên xem, lỡ như nghiện, thích tôi thì sao?" An Thanh cười đặc biệt quyến rũ.
"Chuyện cười này một chút cũng không buồn cười." Lương Hiểu cười lạnh hai tiếng, sau đó xoay người ra khỏi phòng họp.
An Thanh nhìn Lương Hiểu bóng lưng cao gầy, Lương Hiểu giá trị nhan ở trong mắt An Thanh chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, sáu mươi điểm, thật ra về dung mạo thì ở trong mắt người bình thường Lương Hiểu đã rất đẹp, chí ít cũng sẽ nằm trong khoảng tám đến chín mươi điểm, nhưng bản thân An Thanh giá trị nhan cao, kết giao bạn gái cũng đều có giá trị nhan cao, trong đó có rất nhiều người thực lực tương đương An Thanh, ở trong lòng An Thanh điểm thấp nhất chính là Dương Văn Kỳ, lại so với Lương Hiểu giá trị nhan cao hơn, lâu dần, An Thanh cũng càng thêm kén chọn, nên Lương Hiểu chưa đủ tiêu chuẩn.
Đương nhiên lời vừa rồi chỉ là để đánh trả lại Lương Hiểu, không có ý nghĩa đặc biệt gì, cô từ trước đến nay đều cấm nhân viên yêu đương trong phòng làm việc, thỏ không ăn cỏ gần hang, tuyệt đối không có khả năng.
An gia có bất động sản ở thành phố X, nhưng An Thanh không có dọn đến, khu nhà cao cấp của An Thanh cách công ty nửa giờ lái xe, An Thanh cảm thấy quá lãng phí thời gian, nên để công ty ở tìm phòng ở gần hơn, cô muốn chỉ mất mười phút lái xe, tiểu khu hoàn cảnh tốt, xung quanh đầy đủ cơ sở, sinh hoạt tiện lợi.
"An tổng, tôi đã tìm được phòng chị muốn rồi, là tiểu khu An Bình, đây là tiểu khu còn khá mới, nằm trên khu đất tốt, cách công ty cũng rất gần, đi bộ chỉ mất mười lăm phút, lái xe dưới năm phút, xung quanh điều kiện đầy đủ vô cùng tiện lợi, chủ thuê nhà cũng trùng tu sạch sẽ, chưa từng có người ở, mới cho thuê gần đây, An tổng có muốn xem qua phòng ở một chút hay không?" Trợ lý Trương Phân của An Thanh đem ảnh chụp phòng ở thích hợp nhất cho An Thanh xem.
An Thanh tùy ý nhìn một chút phòng ở Trương Phân tìm, cũng không có vấn đề gì lớn.
"Không cần xem, liền chọn nơi này, cô nhận phòng rồi đến khách sạn Tửu Dương phòng 309 giúp tôi mang hành lý qua, sau đó đưa chìa khóa cho tôi." An Thanh dặn dò Trương Phân.
"Vâng, An tổng." Trương Phân lập tức làm theo.
Lương Hiểu rốt cuộc lấy lại được phòng mình, cô liền lập tức đến nhà Dương Văn Kỳ đem hành lý qua, tuy rằng đồ đạc không nhiều lắm, nhưng cũng mất vài cái va ly, Lương Hiểu phải nhờ đến công nhân dọn nhà.
An Thanh cầm chìa khóa, mở cửa thang máy, thì thấy Lương Hiểu đang ở cửa chỉ huy công nhân dọn nhà, cô nghĩ cũng quá tà môn đi, Lương Hiểu không phải cũng ở đây chứ? Nhìn tư thế dọn nhà của Lương Hiểu, hiển nhiên là ở đối diện.
Lương Hiểu thấy An Thanh cầm chìa khóa đi đến phòng đối diện, hiển nhiên cũng ngẩn người, lẽ nào An Thanh ở phòng đối diện? Cô lúc trước mua căn phòng này vì gần công ty, đi bộ chỉ mất mười lăm phút, có thể tiết kiệm được tiền xe. Nhà một trệt hai phòng, cô mua là căn nhỏ loại hai, tuy rằng hai ba năm trước giá mua so với bây giờ thấp hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải rẻ, tiền trả góp cũng không ít, nên dưới tình huống không có tiền tiết kiệm, cô không dám thất nghiệp, đương nhiên hiện tại được thăng chức, đóng tiền góp cũng không còn áp lực.
Cô trước khi ở chung với Dương Văn Kỳ thì vẫn ở đây, nhưng chưa từng thấy chủ phòng đối diện, hôm nay thấy An Thanh cầm chìa khóa, hiển nhiên là chủ nhân của phòng lớn đối diện. "Thượng" cùng một người, ở khách sạn thì đối diện cửa, bây giờ ở nhà thì thành hàng xóm, duyên phận này nếu không phải do con người tạo ra thì quả thật, đây là duyên phận, Lương Hiểu không tin tưởng lắm.
"Tôi nói trước phòng này là Trương Phân giúp tôi thuê, tôi hoài nghi Trương Phân có phải bị cô thu mua hay không, cô có phải đối với tôi có ý đồ khác?" An Thanh nhìn biểu tình Lương Hiểu thì biết cô gái này đang hoài nghi cô cố ý tiếp cận, cô mặc dù để tâm chuyện ảnh chụp, nhưng không đến mức phải trăm phương ngàn kế, nên An Thanh dứt khoát cắn ngược lại Lương Hiểu.
"Trương Phân là trợ lý của cô, không phải trợ lý của tôi, lẽ nào tôi có thể trả lương cho cô ta cao hơn sao? Còn nữa, đừng cho rằng bản thân mình tốt như vậy, dù trên thế giới này còn lại một người phụ nữ cuối cùng - là cô, tôi còn phải suy nghĩ thêm, à, không, suy nghĩ xem tôi có nên thẳng trở lại hay không." Lương Hiểu bộ dạng như hận không thể phủi sạch quan hệ với An Thanh.
Vốn An Thanh chỉ thuận miệng mượn cớ, nhưng dáng vẻ Lương Hiểu nói lời son sắt sẽ không thích cô, khiến cô cảm thấy mất hứng.