Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 59




Lương Hiểu được thăng lên chức Tổng giám đốc tiêu thụ đến ngày thứ ba, thì nộp đơn từ chức. Cấp bậc từ Tổng giám đốc thì do An Thái trực tiếp phê chuẩn, cho nên khi An Thanh biết được Lương Hiểu từ chức, thì Lương Hiểu đã từ công ty con nghỉ việc được một tuần.

An Thanh biết Lương Hiểu từ chức, vô cùng kinh ngạc, bởi vì lúc trước Lương Hiểu cùng Dương Văn Kỳ chia tay, dù gặp phải cô - tình địch còn là cấp trên, em ấy cũng không từ chức, được thăng làm Tổng giám thì từ chức, An Thanh phát hiện cô dường như đã đánh giá thấp tự ái cùng cương trực trong xương Lương Hiểu.

Biết Lương Hiểu từ chức, An Thanh liền lập tức gọi điện cho Lương Hiểu, thì phát hiện số điện thoại không có thật, An Thanh liền có chút luống cuống, Lương Hiểu nói chờ cô hai năm, cô tin Lương Hiểu nói được làm được, nhưng hoàn toàn không liên lạc được với Lương Hiểu, khiến An Thanh không thể chắc chắn, dù sao để Lương Hiểu chờ cô hai năm là chuyện không công bằng, Lương Hiểu hoàn toàn có thể hủy bỏ không nhận.

An Thanh gọi cho Dương Văn Kỳ, Dương Văn Kỳ từ lúc biết cô cùng Lương Hiểu quen nhau cũng không có liên lạc, môn hộ như cái vòng, An gia so với Dương gia thì căn cơ dày hơn một chút, hơn nữa trong đám trẻ Dương gia, Dương Văn Kỳ là nhỏ nhất, lòng cũng không đặt trên công việc, nên chủ động muốn được đi ra ngoài, trời cao hoàng đế xa, người trong nhà không quản được, cho nên mấy ngày nay Dương Văn Kỳ mới có thể ở thành phố của Lương Hiểu.

"Cô biết Lương Hiểu ở đâu không?" An Thanh hỏi Dương Văn Kỳ.

"Chị thật biết đùa, Lương Hiểu là bạn gái của chị cũng không phải bạn gái tôi, chị không biết bạn gái chị ở đâu, tôi làm sao biết được." Dương Văn Kỳ không vui nói.

An Thanh biết hỏi Dương Văn Kỳ cũng không ra hành tung của Lương Hiểu, cô đang muốn cúp máy thì Dương Văn Kỳ lại mở miệng nói.

"Chị không tìm được Lương Hiểu sao? Cũng phải thôi, trước đó tôi đem hình cưới của chị cho em ấy xem, em ấy nhìn cũng muốn sụp đổ, tôi nghĩ em ấy cũng nghĩ thông suốt, làm tình nhân cho chị không có được gì..." Dương Văn Kỳ dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.

An Thanh nghe vậy, chau mày, Dương Văn Kỳ lại nhiều chuyện đem hình cưới của cô đi kích thích Lương Hiểu, lại thêm dầu thêm giấm khích bác ly gián một phen, cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia.

"Cô không khỏi nhiều chuyện quá đi." An Thanh vô cùng không vui nói.

"An Thanh, chị chính là tư lợi như vậy, chỉ nghĩ cho mình, trước giờ đều không quan tâm người khác, chị mở miệng là muốn Lương Hiểu chờ chị hai năm, Lương Hiểu cũng đã lớn tuổi, có bao nhiêu thanh xuân để hao phí nữa, bây giờ chị có thể vì gia sản cùng người khác kết hôn buông tay em ấy, lần sau sẽ lại vì nguyên nhân gì, buông tay em ấy nữa, điều này chỉ nói rõ chị không thương em ấy, chẳng qua chỉ đem em ấy làm vật phẩm để điều hoà cuộc sống sinh hoạt, có em ấy thì cũng chỉ là thêm gấm thêm hoa, không có cũng không sao, dù sao chị có một đống tiền là đủ rồi, cũng không cần tiếp tục gieo họa cho Lương Hiểu, em ấy không phải loại người như chúng ta..." Dương Văn Kỳ nghĩ đến lần trước An Thanh chỉ trích cô bắt cá hai tay, phong thủy luân chuyển, lần này cô cũng đứng trên đỉnh đạo đức chỉ trích An Thanh, tránh cho An Thanh một bộ tư thái "Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn" [ trên trời, dưới trời, ta là tôn quý nhất ].

"Lời này chỉ có Lương Hiểu mới có tư cách nói, cô không có tư cách, nếu cô có tư cách này, Lương Hiểu cũng sẽ không chia tay cô." An Thanh nói xong liền cúp máy, cô lại gọi cho Lương Hiểu, vẫn là số máy không có thật.

An Thanh không liên lạc được Lương Hiểu, trong lòng thấp thỏm, cô không thể không đặt vé máy bay trong đêm bay về thành phố của Lương Hiểu, cô biết cô phải trấn an nỗi lo của Lương Hiểu thật tốt. Nhưng khi chìa khóa không mở được nhà Lương Hiểu, trong lòng An Thanh liền có dự cảm bất thường, cô chờ ở trước nhà Lương Hiểu, cho đến khi thấy người khác mở cửa, mới biết Lương Hiểu đã đem nhà cho người khác thuê.

Lương Hiểu từ chức, số điện thoại đổi, nhà cũng cho người khác thuê, cô hoàn toàn cùng Lương Hiểu cắt đứt liên lạc, An Thanh vốn không sợ hãi gì, lúc này có chút khủng hoảng, cô nghĩ Lương Hiểu lần này biến mất là làm tốt chuẩn bị cùng cô một đao cắt đứt, nghĩ đến bây giờ có thể cô sẽ mất Lương Hiểu, trong lòng vô cùng khó chịu.

Đem bụng ta so bụng người một chút, nếu như cô là Lương Hiểu, có lẽ cũng sẽ làm giống như Lương Hiểu hiện giờ, cô sẽ không chờ người khác hai năm, chuyện mình không làm được, dựa vào cái gì muốn người khác làm được chứ? An Thanh biết cô yêu cầu quá đáng với Lương Hiểu, nhưng thời gian tổ chức hôn lễ còn không đến một tuần. Cô đã cùng lão cha thương lượng tốt lắm, chỉ cần kết hôn xong, ông ấy sẽ cho cô hai mươi phần trăm cổ phần trước, còn năm mươi phần trăm cổ phần, lão cha nói nhất định phải chờ cô sinh con xong mới cho.

An Thanh đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, lỡ như Lương Hiểu không chờ được lâu như vậy, cô cũng không muốn sinh con, thì chờ xong hôn lễ, liền ly hôn, hai mươi phần trăm cổ phần cũng coi như là đại cổ đông của công ty, đến lúc đó ba cô sẽ bị cô hạn chế, nếu khi đó cô đem hai mươi phần trăm cổ phần bán cho người ngoài, lão cha cũng sẽ gặp phiền phức. Nhưng bây giờ Lương Hiểu biến mất, khiến tâm tình An Thanh trở nên sốt ruột, loại sốt ruột này đã vượt qua dự liệu của An Thanh.

Lương Hiểu vốn còn do dự có nên từ chức hay không, được thăng chức Tổng giám khiến cô vừa vặn có đủ tư cách tham dự hôn lễ An Thanh, tổng công ty bên kia đưa cho cô thiệp mời, nghe nói còn là chủ tịch An Thái tự mình phân phó phát cho, bảo cô nhất định phải tham gia. Tham gia hôn lễ An Thanh, cô vạn lần không làm được. An Thái tự mình giao phó, hiển nhiên biết rõ quan hệ của cô và An Thanh, thiệp mời là mang ý tứ cảnh cáo, có thể cho cô thăng cức Tổng giám, cũng tùy thời có thể sa thải cô. 

Ba ngày sau khi thăng chức, Lương Hiểu nhận được thiệp mời tham dự hôn lễ An Thanh thì hôm sau liền đánh một phong thư từ chức gửi vào hộp thư làm việc của An Thái. An Thái rất nhanh phê duyệt, Lương Hiểu liền biết, cô thăng chức, có lẽ là An Thái vì để cho An Thanh kết hôn mà làm ra nhượng bộ hoặc trấn an.

Sau khi nghỉ việc thì tinh thần Lương Hiểu rất kém cỏi, khi tình cảm hỏng bét thì còn đem trọng tậm đặt vào công việc, bây giờ ngay cả công việc cũng không có, Lương Hiểu cảm giác cuộc sống trở nên không có trọng tâm, đặc biệt khó chịu. Ăn không ngồi rồi rất dễ suy nghĩ tùm lum, hơn nữa càng lúc càng gần đến hôn lễ An Thanh, tâm tình Lương Hiểu càng kém, có lần uất ức đến muốn tự tử, Lương Hiểu bị ý niệm này làm sợ hết hồn, cô nghĩ không thể tiếp tục như vậy nữa, nhất định cô phải đem An Thanh tạm thời cưỡng chế loại bỏ ra khỏi cuộc sống của cô, nếu không sẽ bị một đám mây mù bao phủ.

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn nhất, cô đem nhà cho thuê, đổi số di động, không muốn bị bất kỳ thứ gì liên quan đến An Thanh quấy nhiễu, muốn lòng cô hoàn toàn trống trải, Lương Hiểu biết cô không có kiên cường như vậy, chỉ muốn bỏ chạy trốn tránh thực tế một chút.

Sau khi từ chức cũng không gấp gáp tìm việc làm, mà về nhà.

"Làm sao con đột nhiên trở về thế?" Mẹ Lương kinh ngạc hỏi, rõ ràng hai thành phố rất gần nhưng một năm cũng không gặp mặt được mấy lần, bởi vì con gái luôn bề bộn nhiều việc, cho nên không phải kỳ nghỉ mà thấy con gái, rất hiếm khi.

"Từ chức, muốn ở nhà vài ngày." Lương Hiểu thản nhiên nói.

"Từ chức cũng tốt, làm tiêu thụ vừa cực khổ vừa mệt, sớm bảo con từ chức trở về, lúc đầu đã nói với con, ở quê thi công chức hoặc tìm việc ở cơ quan nào đó, con gái vẫn nên ổn định một chút, nhẹ nhàng một chút thì tốt hơn." Mẹ Lương nhớ mấy tháng trước con gái còn rất cao hứng nói với bà là được thăng làm giám đốc, dựa theo cá tính của con gái sẽ không từ chức dễ dàng, trừ phi áp lực công việc quá lớn, chịu không nổi, công việc không thuận lợi nên không thể không từ chức, nhưng bà cũng cảm thấy làm tiêu thụ không có gì hay, từ chức cũng không tiếc.

"Vâng." Lương Hiểu không có tâm tư nói chuyện công việc, qua loa đáp cho có lệ.

"Vừa vặn, con ở nhà mấy ngày, cũng đừng gấp tìm việc, mẹ và cha con xem xét được không ít thanh niên điều kiện tốt, cho con quen biết một chút, nói không chừng có thể thích, nhanh chóng kết hôn, cũng đã ba mươi rồi..." Mẹ Lương nói đến đây đặc biệt hưng phấn, hận không thể ngày mai cho con gái lấy chồng.

"Mẹ, con đời này cũng không thể kết hôn." Lương Hiểu nói như chém đinh chặt sắt, nhưng vừa nói nước mắt cũng chảy xuống, Lương Hiểu cũng không biết tại sao, chỉ là nói đến cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Mẹ Lương thấy Lương Hiểu nghiêm túc hơn nữa tâm trạng còn không đúng, biết Lương Hiểu nói nghiêm túc, mà còn vừa nói vừa chảy nước mắt, mẹ Lương liền luống cuống, cảm thấy con gái có lẽ đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, suy đoán đủ loại, có phải con gái mắc bệnh nan y, hoặc không thể sinh đẻ, lung ta lung tung, càng đoán, càng sợ.