Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 47




Lương Hiểu định áp chế thanh âm thở dốc, chẳng biết tại sao, khi thân thể được lấy lòng, cô theo bản năng lựa chọn khắc chế, cô dường như chưa từng ở trên giường thả lỏng qua.

"Kêu ra tiếng đi, chị muốn nghe thanh âm của em." An Thanh ngẩng đầu nhẹ giọng ra lệnh cho Lương Hiểu, không kêu ra tiếng chính là phủ định hành động ra sức lúc này của cô, cô cũng không tin cô không thể khiến Lương Hiểu mất khống chế kêu ra.

Lương Hiểu lắc đầu, trong lòng cô luôn có sợi dây trói buộc nội tâm, khiến cô không cách nào không kiêng kỵ phát ra thanh âm xấu hổ, cho dù thân thể đang vui sướng, cô cũng lựa chọn khắc chế.

"Tối nay chị sẽ khiến em vì chị kêu ra." An Thanh dùng lưỡi liếm lấy hoa đế Lương Hiểu, từ chậm tăng dần, cho đến khi Lương Hiểu dần dần truyền ra tiếng thở dốc, An Thanh mới dừng lại động tác lưỡi.

Thân thể Lương Hiểu vốn khi công An Thanh, bị thanh âm thở gấp quyến rũ của An Thanh làm cho có cảm giác vô cùng, lúc này An Thanh lại vì cô dùng miệng, thân thể lại càng nhạy cảm, không mất bao lâu, thân thể cũng rất nhanh đạt giới hạn, An Thanh lại cố ý ngừng lại, cảm giác khó chịu kia khiến Lương Hiểu có chút ủy khuất, hết lần này đến lần khác như hũ nút *, là bánh bao mềm, có bực bội cũng không lên tiếng, nhẫn nhục chịu đựng cắn môi dưới.

Hũ nút: Chỉ những người kiệm lời.

"Thân thể khó chịu sao?" An Thanh từ chân tâm Lương Hiểu ngẩng đầu lên, dán bên tai Lương Hiểu nói, ngón tay chiếm lấy nơi trơn trợt ở chân tâm Lương Hiểu, hoa đế đã cực kỳ nhạy cảm như có như không vuốt ve, sờ nắn, cực kỳ thoải mái nhưng lúc rời đi lại khiến Lương Hiểu cảm thấy khó chịu, cái tay kia cùng chủ nhân nó cũng như vậy, quả thật quá xấu, biết rõ cô khát vọng cái gì, nhưng hết lần này đến lần khác không thuận theo khát vọng vuốt ve nơi cô muốn.

"Xin chị." An Thanh mập mờ nói, ngón tay ngừng ở hoa đế đã hơi sưng to của Lương Hiểu, nhẹ nhàng ấn xuống một cái rồi lui ra.

Kích thích bất ngờ xảy ra khiến Lương Hiểu không tự chủ được rên rỉ một tiếng, Lương Hiểu cảm thấy An Thanh cũng chỉ có thể làm thụ, khi công thì ác thú vô cùng, nhưng thân thể cô hết lần này đến lần khác liền thích thế này, cô cũng có thể cảm giác được chân tâm càng lúc càng chảy ra nhiều chất lỏng nóng bỏng, chân tâm lại trống không vô cùng, thật là ép điên cô rồi.

"An Thanh..." Giọng của Lương Hiểu mang theo vài phần cầu khẩn, lời mắc cỡ hơn cô nói không ra được, mặc dù lúc này hẳn coi như là tình thú trên giường, nhưng khi thụ da mặt cô mỏng không chịu được.

"Chị thích em lúc này gọi tên chị, ngoan, cầu xin chị muốn em." An Thanh ở bên tai Lương Hiểu đầu độc nói, cô phát hiện ở trên giường Lương Hiểu bị khi dễ rất đáng yêu, lúc nói chuyện, ngón tay cũng không quên kẹp lấy hoa đế vô cùng nhạy cảm của Lương Hiểu, sau đó nhẹ nhàng kéo một chút.

Lương Hiểu cảm giác bị An Thanh kẹp lấy, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, cô biết nếu không thuận theo An Thanh, An Thanh xấu xa sẽ buông ngón tay ra, cô lại không nỡ mất đi khoái cảm tê dại khi được An Thanh xoa nắn, dục vọng thân thể ép cô không thể không thỏa hiệp An Thanh.

"An Thanh...muốn em..." Lương Hiểu nói những lời này xong, cổ cũng ửng đỏ, cô có dự cảm cô ở trên giường dè dặt, không lâu sau cũng không còn nữa.

"Phải vậy mới ngoan chứ." An Thanh rất hài lòng Lương Hiểu thỏa hiệp, cô hôn lên môi Lương Hiểu, lần nữa vùi vào chân tâm Lương Hiểu, cô cảm thấy nếu cô chỉ cần dùng lưỡi cũng có thể khiến Lương Hiểu cao triều, thì thân thể của Lương Hiểu cũng nhạy cảm vô cùng.

Quả nhiên tiếp tục liếm không bao lâu, tiếng thở dốc của Lương Hiểu càng lúc càng dồn dập, vì vậy An Thanh cũng tăng tốc độ.

Lương Hiểu một tay nắm thật chặt ra giường, vừa nhìn An Thanh, cô cảm giác thân thể khoái cảm ngày càng mãnh liệt, rốt cuộc sắp đến giới hạn, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, thân thể bắt đầu kịch liệt co rút...

Ngón tay An Thanh ở trước hoa huy*t Lương Hiểu quanh quẩn xoa nắn, thật sự quá ướt rồi, xem ra em ấy bị cô liếm đến thoải mái, nhưng thanh âm kêu còn chưa đủ lớn đâu! An Thanh rất mong đợi Lương Hiểu vì bị cô liếm đến mất khống chế mà kêu ra, nghĩ vậy ngón tay An Thanh lại đè lấy hoa đế Lương Hiểu.

Lương Hiểu vẫn chưa hồi phục, An Thanh lại đè hoa đế khiến thân thể Lương Hiểu lần nữa bị kích thích không khỏi cong người.

"An Thanh đủ rồi...Không cần..." Lương Hiểu cảm giác thân thể cô vẫn chưa từ trong cao triều bình phục lại, một lần nữa, cô sợ thân thể không chịu đựng nổi.

"Thân thể em cũng không nói như vậy." An Thanh lần này vẫn dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát hoa đế nhạy cảm đã sưng to lên.

Trải qua lần đầu cao triều, thân thể so với trước đó còn nhạy cảm hơn, hơn nữa đã đủ trơn trợt cảm giác sẽ mãnh liệt hơn. Lương Hiểu cảm giác thân thể đã không còn là của mình nữa, tất cả cảm giác đều bị ngón tay An Thanh nắm giữ. Đặc biệt lúc ngón tay An Thanh đặt lên nơi mềm mại của cô, nắn bóp vuốt ve nụ hoa khiến nó cứng lên, làm thân thể Lương Hiểu khó nhịn vô cùng, toàn thân đều giống như bị nổ tung, dường như muốn bùng cháy, chân tâm bị An Thanh xoa nắn ngày càng tê dại. Ngắn ngủi một lúc, lại lần thứ hai đạt cao triều, lần này tiếng thở dốc của Lương Hiểu so với vừa rồi lớn hơn rất nhiều.

An Thanh không có vì vậy dừng lại thế công, ngón tay cô thừa cơ trợt vào hoa huy*t Lương Hiểu, hoa huy*t chặt chẽ, ấm áp siết lấy ngón tay cô, bắt đầu chuyển động ngón tay, lần này Lương Hiểu không thể áp chế được tiếng thở gấp đứt quãng kia.

"An Thanh...không cần..." Lương Hiểu cầu xin tha thứ, cô cảm giác thân thể thật giống như không chịu đựng được nữa, cô thừa nhận, An Thanh không chỉ có thể làm mỹ thụ, còn có thể làm cường công.

An Thanh đối với cầu xin tha thứ của Lương Hiểu làm như nghe không thấy, ngược lại thế công càng mãnh liệt, cô tìm ra cảm giác khi làm công, cô cảm thấy công Lương Hiểu, khiến cô dường như càng có cảm giác, nhìn Lương Hiểu ở dưới thân cô dáng vẻ kiều mỵ, khiến cô càng muốn giày xéo em ấy, cô cảm thấy đàn bà ở trên giường cầu xin tha thứ sẽ làm người ta sinh ra cảm giác muốn tàn phá, cái loại muốn làm em ấy thoải mái, cũng muốn phá hư em ấy, hơn nữa cô nghe tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ không thể khống chế kia của Lương Hiểu, càng khiến thân thể An Thanh dâng lên dục vọng quen thuộc, chân tâm lại nóng bỏng, ướt át lên.

An Thanh chờ Lương Hiểu đến lần nữa liền đưa tay cầm lấy ly nước đã sớm chuẩn bị ở đầu giường, uống một hớp, định áp chế dục vọng thân thể, thuận tiện bổ sung chút nước, sau khi uống xong liền đem ly nước đưa cho Lương Hiểu.

Lương Hiểu nhận lấy ly nước của An Thanh sau khi uống xong liền đem ly nước để lại đầu giường, sau đó môi lần nữa dán lên môi AnThanh, hôn say đắm, ngón tay cô vuốt ve da thịt non mịn trên người An Thanh, ngón tay lại trợt vào chân tâm An Thanh, quả nhiên lại chạm đến một mảnh ấm áp.

"Tiếp tục?" Mặc dù giọng nói An Thanh là cự tuyệt nhưng cũng không kiên định, để tránh chơi bời quá trớn, cô rất ít buông thả vô độ, nhưng thân thể đối với đụng chạm của Lương Hiểu lập tức có cảm giác, không hề muốn cự tuyệt.

"Ừ, vừa rồi chỉ là khai vị!" Lương Hiểu vừa nói vừa đẩy An Thanh ngã xuống giường, cúi đầu ngậm lấy nơi mềm mại, đầy đặn của An Thanh, liếm mút lôi kéo nụ hoa, một tay hoàn toàn bao trùm nơi mềm mại còn lại của An Thanh, xoa nắn khiến nơi đầy đặn kia cũng cứng rắn dưới ngón tay cô, trắng nõn đầy đặn cũng không biết là do quá mềm mại hay bị Lương Hiểu xoa mà ra, bị dục vọng nhuốm đỏ, kiều diễm đỏ ửng, đợi đến khi Lương Hiểu liếm mút hồi lâu, rồi cô lại quỳ rạp giữa chân tâm An Thanh.

"Em xoay người qua bên chị." An Thanh đột nhiên cảm thấy tư thế này có thể thử một chút, đôi bên cùng có lợi.

Lương Hiểu vừa nghe, liền ý thức được đó là tư thế gì, mặt lại thoáng đỏ ửng, nhưng không có cự tuyệt yêu cầu của An Thanh.

Hai người rất nhanh lại tiến vào cuộc chiến khác, đều nói "tiểu biệt thắng tân hôn", hai người dường như dùng không hết tinh lực cùng nhiệt tình vậy, khó tránh khỏi không biết tiết chế cùng buông thả. Bên trong căn phòng xuân sắc phất phới, tràn đầy tình ý cùng dục vọng.