Lương Hiểu thấy ánh mắt An Thanh có chút nóng bỏng, cảm giác tâm tư không an phận kia từ lúc vào nhà An Thanh liền bắt đầu xao động, bất an. Nếu như cô không biết An Thanh đang câu dẫn cô thì coi như cô sống uổng ba mươi năm, Lương Hiểu cũng biết ý chí cô không hề kiên định, căn bản không chịu nổi An Thanh tung chiêu, huống chi cô vốn có cảm tình với An Thanh.
Nhưng lý trí vẫn có chút thấp thỏm, bất an không có cách nào thản nhiên tiếp nhận đoạn tình cảm không tương xứng này, còn chưa lún sâu thì nên rút chân ra, nhưng bây giờ có tính là đã lún sâu hay chưa, trong lòng Lương Hiểu cũng không rõ. Lương Hiểu cảm thấy cô không nên tiếp tục ở lại nơi này, ở lại lâu hơn một chút, lý trí sẽ yếu thêm một phần, bây giờ lý trí còn có thể chống cự hấp dẫn, thì mau rời khỏi nơi này.
"Cũng đã uống gần một chai rồi, tôi về trước đây." Lương Hiểu không bình tĩnh nổi nhưng bề ngoài vẫn giả bộ bình tĩnh, lúc này An Thanh như yêu tinh ở động Bàn Ty, không cẩn thận sẽ bị chị ấy tung lưới.
An Thanh bắt lấy cánh tay Lương Hiểu, không cho Lương Hiểu chạy khỏi nơi này.
"Còn chưa uống xong đâu!" An Thanh nhìn thẳng Lương Hiểu nhẹ giọng nói, thanh âm kia ngầm chứa ý tứ không rõ, không nói ra được cảm giác gì, đặc biệt An Thanh cầm lấy cổ tay cô, cảm thấy nhiệt độ bàn tay An Thanh dường như nóng đến da thịt cô, loại cảm giác khác thường đang dần khuếch đại.
"Vậy thì uống hết chai này." Lương Hiểu không còn như lúc nãy chậm rãi thưởng thức rượu, cô cảm thấy có chút miệng lưỡi khô, đem rượu còn lại trong ly uống cạn sạch.
An Thanh biết rõ lúc này Lương Hiểu trấn tĩnh chỉ là ngụy trang, hiển nhiên Lương Hiểu đối với động chạm của cô có cảm giác, cho nên An Thanh cũng không lập tức buông tay Lương Hiểu ra, mà theo dọc cánh tay Lương Hiểu đi xuống, cô cảm thấy da thịt Lương Hiểu thật non mềm, ý tứ câu dẫn cùng ám chỉ mười phần từ từ lướt xuống, lướt đến lòng bàn tay Lương Hiểu, sau đó chơi đùa với ngón tay thon dài của Lương Hiểu.
Cảm giác ngón tay An Thanh lướt trên da thịt cô, khiến Lương Hiểu cảm giác như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại, truyền đến toàn thân, Lương Hiểu biết thân thể cô có cảm giác, đặc biệt là An Thanh cố ý câu dẫn như thế, Lương Hiểu không biết có phải do An Thanh đặc biệt biết tán tỉnh cùng câu dẫn hay không, cô cảm thấy thân thể cô phản ứng mãnh liệt chưa từng có.
"An Thanh...Tôi phải trở về..." Lương Hiểu còn sót lại chút lý trí chống cự.
"Tại sao em muốn trở về nhanh như vậy? Em đang sợ cái gì?" Thân thể An Thanh nghiêng người kề sát Lương Hiểu, môi ở bên tai Lương Hiểu hỏi nhỏ, mùi hương đậm đà kia vây lấy Lương Hiểu, lúc này Lương Hiểu cảm thấy khứu giác trở nên vô cùng nhạy cảm, ngay cả xúc giác cũng trở nên nhạy cảm theo, cảm giác lỗ tai nhột nhột, tê tê dại dại, nơi da thịt bị An Thanh chạm tới, cũng mang theo cảm giác mãnh liệt, loại cảm giác mãnh liệt này khiến Lương Hiểu hoảng sợ.
Lương Hiểu quả thật sợ, cô sợ cảm giác chưa từng có như hiện giờ, sợ An Thanh giỏi khiêu khích am hiểu phụ nữ như vậy, cô sợ cô chẳng qua chỉ là một trong những con mồi của An Thanh mà không hề có bất kỳ ý nghĩa gì, tất cả những thứ này khiến cô vô cùng sợ, nhưng nội tâm lại có khát vọng, biết rõ tiến lên nửa bước có thể rơi vào vực sâu không đáy nhưng vẫn không thể kháng cự được khát vọng tình cảm từ trong sâu thẳm linh hồn.
Tình cảm là điểm yếu của cô, khiến cô sợ, lại khiến cô khát vọng, cô cũng không thay đổi được, sao không thuận theo khát vọng trong lòng, không nên suy nghĩ nhiều về kết quả, có lẽ An Thanh là ngoại lệ, cho dù khả năng rất nhỏ nhưng thử một chút xem sao, dù sao cô biết rõ An Thanh so với mấy người bạn gái trước, đối với cô có sức hấp dẫn lớn hơn nhiều...
"Em cũng có cảm giác đúng không? Nếu có, cần gì kháng cự cảm giác này, tôi nghĩ tôi thích em..." An Thanh ở bên tai Lương Hiểu tiếp tục nói nhỏ.
Lương Hiểu nghe An Thanh nói "thích", tất cả lý trí đều sụp đổ, An Thanh nói thích cô, chỉ một chữ so với mọi cám dỗ càng cám dỗ hơn, càng có sức nặng hơn, Lương Hiểu xoay người, đối diện An Thanh, nhìn An Thanh, dường như muốn xác nhận An Thanh không phải nhất thời đùa giỡn, nhìn thẳng An Thanh, tầm mắt kia như muốn xuyên thấu linh hồn An Thanh.
Tầm mắt chạm nhau, trong vô hình tựa hồ lóe lên tia lửa, cũng không biết là ai chủ động trước, hay do cả hai người, mặt hai cô càng ngày càng gần nhau, rốt cuộc môi kìm lòng không đậu dán chặt lấy nhau. Pheromone * cùng rượu phối hợp không chê vào đâu được, hai người không nhịn được thân thể càng lúc càng dán chặt nhau hơn, mềm mại đè ép mềm mại, nhưng vẫn cảm thấy không đủ chặt chẽ.
( * ) Pheromone: Chất dẫn dụ có trong nước hoa.
Bởi vì vừa uống rượu, trong miệng vẫn còn vị rượu đỏ, hai người dường như đều có cảm giác say, thật là mùi vị khiến người ta say mê, An Thanh đưa đầu lưỡi liếm lấy cánh môi Lương Hiểu, Lương Hiểu nhanh chóng dùng lưỡi dây dưa với An Thanh, miệng lưỡi quấn quýt, nóng bỏng triền miên hôn lưỡi, hai tay hai người đều không nhịn được vuốt ve trên lưng đối phương.
An Thanh phát hiện cô chẳng qua chỉ cùng Lương Hiểu hôn lưỡi, đã bị Lương Hiểu hôn đến có cảm giác mãnh liệt, cô nghĩ có lẽ do cô quá lâu không có "làm".
Có lẽ do An Thanh quá đẹp, quá yêu nghiệt, Lương Hiểu dần dần chủ đạo thế công.