Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 31




An Thanh nghĩ Lương Hiểu đúng là cô gái dịu dàng, chân được Lương Hiểu xoa, giống như phép thuật, thoải mái hơn rất nhiều, cô nhìn Lương Hiểu cúi đầu, có xung động muốn vuốt tóc Lương Hiểu, tóc Lương Hiểu không có nhuộm, bình thường đều là đen dài thẳng.

"Tốt hơn chút nào không?" Lương Hiểu ngữ khí nhẹ nhàng hỏi, cô cảm thấy may mắn An Thanh chỉ bị sưng đỏ không có rách da, chắc không có gì đáng lo, chỉ cần cởi giày sẽ thoải mái hơn.

"Cám ơn cô." An Thanh âm thanh mềm mại đi nhiều, tuy ngày thường thanh âm cũng rất dễ nghe, nhưng bên trong vẫn lành lạnh khoảng cách, thanh âm không có mềm nhẹ như vậy, giống như bông gòn mềm mại, nhẹ nhàng phất phơ.

Lương Hiểu nghe vậy lỗ tai có chút ngứa, bất giác ngẩng đầu nhìn An Thanh, cô theo bản năng muốn nhìn vẻ mặt lúc này của An Thanh. Lương Hiểu ngẩng đầu trong nháy mắt, chạm phải ánh mắt An Thanh, An Thanh có đôi mắt rất đẹp, lúc này dường như có lực hút mạnh mẽ, hút lấy linh hồn người khác.

Lương Hiểu có chút bối rối dời mắt. Cũng không biết có phải do ảo giác, cô luôn cảm thấy tầm mắt An Thanh nhìn cô mang theo vài phần câu dẫn, trêu người hoặc do bởi vì có một người quá mức xinh đẹp nhìn mình, sẽ khiến mình không tự chủ nghĩ đối phương trêu chọc mình, hay càng hơn thế là hy vọng đối phương trêu chọc mình.

"Không cần khách sáo, để tôi giúp chị xách." Lương Hiểu nói xong liền cầm lấy giày của An Thanh, một tay xách một đôi.

"Tôi còn có thể làm gì khác sao?" An Thanh tuy biểu hiện có chút bất đắc dĩ vì Lương Hiểu tự chủ trương, nhưng ngữ khí lại mềm mại, khiến cho người ta cảm thấy cô ấy đã tiếp thu ý tốt của mình.

An Thanh đi chân trần, tuy không quen nhưng quả thật thoải mái hơn nhiều, cô nghĩ mình leo mười mấy tầng cũng có thể, tuy đi mỗi bước eo đều đau, nhưng so với hồi nãy tốt hơn rất nhiều.

Lương Hiểu cười không nói.

"Tôi cảm thấy lúc ở cùng cô, đều để cô nhìn thấy lúc tôi chật vật nhất, mất mặt nhất..." An Thanh cảm khái nói, cô chỉ cần nhìn Lương Hiểu là biết hình tượng cô hiện tại khẳng định không tốt chút nào.

"Tôi cũng không cảm thấy An tổng chật vật với mất mặt ngược lại cảm thấy An tổng chân thật hơn nhiều." Lương Hiểu khẽ cười nói.

"Không không không, cô nhìn thấy là lúc tôi chật vật cùng mất mặt nhất, tuyệt đối không phải là tôi chân thật nhất." An Thanh mới không muốn để Lương Hiểu cảm thấy mất mặt cùng chật vật là dáng vẻ thường ngày của cô.

"Tôi biết." Lương Hiểu gật đầu nói, cô tin tưởng An Thanh đa số trạng thái đều giống dáng vẻ lúc ở công ty, tao nhã, xa xa không thể với.

"Đúng rồi, lần sau ở ngoài công ty, gọi tôi An Thanh là được." An Thanh hiện tại không thích Lương Hiểu ở ngoài công ty gọi mình là An tổng.

"Ừ, gọi quen rồi, nhất thời không đổi được." Tuy lần trước An Thanh đã nói vậy, nhưng Lương Hiểu còn chưa dám gọi thẳng tên An Thanh.

"Vậy bây giờ gọi thử một lần xem." An Thanh nhìn Lương Hiểu nói.

"Bây giờ gọi thì rất kỳ cục?" Lương Hiểu có chút ngượng ngùng nói.

"Gọi đi mà." An Thanh kiên trì muốn Lương Hiểu gọi tên cô, ngữ khí còn mang chút làm nũng, An Thanh chưa bao giờ làm nũng, nhưng lại làm thế với Lương Hiểu, An Thanh cũng thấy mình có chút bất ngờ.

"An...Thanh..."

Lương Hiểu cảm thấy An Thanh bây giờ với lúc ở công ty như hai người khác nhau, lúc này An Thanh không có lạnh lùng chút nào, còn có cảm giác như đang làm nũng, cảm giác này nhưng đang tán tỉnh khiến Lương Hiểu cảm giác cô không chống đỡ nổi, vì thế không thể không nghe theo gọi tên An Thanh, nhưng cảm giác cứ là lạ.

"Cô gọi nghe rất kỳ cục, gọi lại một lần nữa đi." An Thanh thấy Lương Hiểu gọi tên cô không được tự nhiên nên không thỏa mãn.

"An Thanh." Lương Hiểu nhắm mắt nhẹ nhàng gọi một lần, lúc gọi cô cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác như đem hai chữ An Thanh này khắc vào lòng.

Lương Hiểu gọi tên của cô thanh âm rất mềm mại, An Thanh nghe thấy cảm giác trong lòng ngứa ngứa, An Thanh cứ vậy nhìn Lương Hiểu, cô biết có lẽ cô đã thích Lương Hiểu, hơn nữa cảm giác như mới biết yêu, có chút ngây thơ.

Lương Hiểu cảm thấy An Thanh không nên nhìn cô như thế, ánh mắt này quá mức nóng bỏng, muốn đem trái tim cô tan chảy như dung nham, sẽ làm cô hiểu lầm, Lương Hiểu bị An Thanh nhìn đến trong lòng xao động.

"Chúng ta...tiếp tục leo cầu thang đi..." Lương Hiểu nói sang chuyện khác.

"Ừ." An Thanh gật đầu, cô cảm giác được Lương Hiểu có chút hoảng loạn, xem ra cũng không phải không rung động, nghĩ thế khiến An Thanh hơi cong khóe môi, cũng không trêu chọc Lương Hiểu nữa.

"Hai tay cô đều xách giày, để tôi xách đôi của tôi đi." An Thanh thấy Lương Hiểu giúp cô xách giày không tốt cho lắm.

"Không sao, cũng không nặng, một đôi hay hai đôi cũng vậy, chúng ta lên lầu đi." Lương Hiểu cũng không có đem giày trả cho An Thanh mà bắt đầu leo cầu thang.

An Thanh nhìn bóng lưng Lương Hiểu, hơi cười rồi cũng tiếp tục leo lên.

Leo lên sáu, bảy tầng Lương Hiểu đề nghị nghỉ ngơi một chút, mặc dù cô có thể tiếp tục leo nhưng eo An Thanh còn chưa khỏe, vẫn nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.

"Cởi giày rồi không có chuyện gì, tiếp tục leo đi." Hành vi ảnh hưởng hình tượng như vậy, An Thanh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.

Có lẽ ngừng khoảng mười giây, An Thanh tiếp tục leo lên. Đến khi hai người leo đến tầng hai mươi bốn, cảm giác như trải qua cuộc chiến, đều thở phào nhẹ nhõm.

"Rốt cuộc cũng đến rồi, lần sau tôi nhất định không leo cao như vậy nữa." An Thanh đỡ eo nói, eo khó lắm mới đỡ hơn bây giờ lại bắt đầu đau.

"Eo rất đau sao?" Lương Hiểu nhịn không được mở miệng quan tâm, vốn muốn giúp An Thanh xoa eo nhưng lại sợ " lau súng cướp cò", Lương Hiểu liền thôi.

"Leo cầu thang thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao." An Thanh cảm thấy không có vấn đề lớn.

"Vậy chị trở về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi." Lương Hiểu đem giày đưa cho An Thanh.

An Thanh đưa tay nhận giày, nhìn thấy tay của Lương Hiểu, ngón tay cũng rất thon dài xinh đẹp, đối với những người cong mà nói, ngón tay lại có loại ý tứ khác.

"Vậy tôi về phòng tắm." An Thanh nhận giày, định về phòng tắm rửa, thay bộ y phục trên người, vừa nãy leo cầu thang một thân mồ hôi, tuy rằng trong lòng đối với Lương Hiểu có chút không nỡ, có điều Lương Hiểu khiến cô bây giờ cảm thấy rất vui.

Tắm xong nằm trên giường, Lương Hiểu nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, lăn lộn khó ngủ, hôm nay tâm tình chập trùng lên xuống, cô hình như quá để ý đến An Thanh.

Lúc Lương Hiểu còn đang nghĩ đến An Thanh, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn nhẹ nhàng, Lương Hiểu mở tin nhắn, phát hiện là của An Thanh, vốn tâm tình không bình tĩnh, càng thêm không bình tĩnh hơn.

"Tôi vừa khui bình rượu đỏ, có muốn đến uống không?"