Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 18




An Thanh lắc đầu, chuyện mất mặt như vậy, cô không muốn tiếp tục mất mặt ở bệnh viện, cô muốn Lương Hiểu nhanh chóng kéo váy ngủ cô xuống, mặc dù sớm bị Lương Hiểu nhìn thấy hết trơn, nhưng nửa người dưới trần truồng khiến cô không được tự nhiên, cô lại không muốn mở miệng, thật sự quá thẹn, mặt không nhịn được nóng rang, xấu hổ, cô không dám nhìn Lương Hiểu, chỉ có thể giả chết nằm tiếp.

"Đừng cậy mạnh, hay đi bệnh viện xem một chút đi." Lương Hiểu nhìn chỗ máu đọng nghĩ, thấy không yên lòng nên khuyên nhủ, thuận tiện kéo váy ngủ của An Thanh xuống. Cô rất nghiêm túc kiểm tra vết thương giúp An Thanh, hoàn toàn không có ý nghĩ không thuần khiết gì, tuy rằng cặp mông vểnh cao của An Thanh khiến Lương Hiểu rất muốn sờ một cái, nhưng đây cũng chỉ là ý niệm thoáng qua.

An Thanh cảm thấy váy ngủ đã được kéo xuống, lúc phủ xuống, cô mới thở phào một hơi, thật sự có ý nghĩ muốn chết luôn, còn hơn ngày hôm qua, đúng là không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn.

"Không cần, nghỉ ngơi mấy ngày là được." Thân thể chịu đau thương, hiện tại An Thanh chỉ muốn nằm sấp trên giường, không muốn lại đến bệnh viện chịu giày vò thêm.

"Thật sự không đi?" Lương Hiểu lại hỏi, nhưng cô cũng có thể hiểu trạng thái bây giờ của An Thanh, không muốn nhúc nhích, nhưng An Thanh không đi bệnh viện, cô có chút không yên lòng.

"Không cần, từ từ sẽ tốt." An Thanh dối lòng, so với vừa rồi đỡ hơn một chút nhưng vẫn rất đau, tuy như vậy nhưng cô cũng không muốn đi bệnh viện.

"Vậy chị chờ tôi một chút, tôi ra ngoài mua một bình rượu thuốc về thoa." Lương Hiểu nghĩ vẫn không thể mặc kệ vết máu bầm của An Thanh như thế được.

"Không cần." An Thanh nghĩ hôm nay đã làm phiền Lương Hiểu nhiều quá rồi, nghĩ đến cô ở trước mặt Lương Hiểu mất mặt như thế, trong lòng An Thanh đã sụp đổ đến không thể sụp đổ hơn.

"Chị cứ nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ quay về ngay." Lương Hiểu cầm ví tiền và thẻ phòng, rồi lập tức ra khỏi phòng.

An Thanh nhìn Lương Hiểu rời khỏi, nghĩ đến Lương Hiểu thật biết chăm sóc, nhưng nghĩ đến nếu Lương Hiểu giúp cô xoa thắt lưng, việc cấp bách nhất chính là mặc quần lót vào, nhớ đến lúc nãy bị Lương Hiểu nhấc váy lộ cái mông trần, An Thanh lại đỏ mặt, thật sự quá xấu hổ.

An Thanh cầm quần lót của mình, dùng hết sức lực mặc vào, nhưng cô khẽ động thắt lưng, thắt lưng liền đau, thật vất vả mới mặc xong. Mất bò mới lo làm chuồng, An Thanh chỉ có thể an ủi mình có làm còn hơn không, cuộc đời cô lúc mất mặt nhất đều bị Lương Hiểu nhìn thấy, nghĩ đến đây An Thanh buồn bực nện vào gối, thật mất mặt quá! Lúc này An Thanh thật muốn mình mất trí nhớ, đem chuyện hai hôm nay quên hết đi.

Hai mươi phút sau, Lương Hiểu cầm lọ rượu thuốc trở về, thấy An Thanh vẫn không nhúc nhích úp đầu vào gối, cô đang nghĩ không biết An Thanh ngủ chưa.

"An Thanh." Lương Hiểu nhẹ giọng gọi, gọi xong cô mới phát hiện mình gọi "An Thanh" mà không phải An tổng, hy vọng An Thanh không để ý đến.

"Ừ?" An Thanh quả thật không chú ý đến, nhìn thấy Lương Hiểu trở về, không biết vì sao, trong lòng có chút vui vẻ.

"Nếu chưa ngủ, trước xoa rượu thuốc, tôi giúp chị thoa. Nhìn thái độ hôm nay có lẽ hợp đồng ngày mai có thể ký, tôi sợ ngày mai chị không đứng nổi." Lương Hiểu ôn nhu nói.

Cũng không biết có phải ảo giác không, An Thanh thấy Lương Hiểu lúc này đặc biệt ôn nhu, cô không nghĩ Lương Hiểu là cô gái ôn nhu như vậy. An Thanh nghĩ phụ nữ thì phải ôn nhu săn sóc, mặc kệ tướng mạo, có lẽ cũng có thể tăng thêm một hạng.

Chỉ là những cô gái cô từng gặp đa số cũng không phải loại ôn nhu chăm sóc, cô gặp đều là những cô gái ưu tú, dù là giá trị nhan hay thứ khác đều nổi trội, phàm những cô gái như vậy đều có chút thanh cao và ta đây. Đương nhiên An Thanh không phủ nhận cô cũng là người như vậy, cho nên cô cùng những cô gái kia, kết giao cũng không lâu lắm, đôi bên đều có góc cạnh, nếu không phải mình nhịn không được đối phương, thì là đối phương không nhịn được mình.

"Không cần." An Thanh còn cự tuyệt, trong lòng cô vẫn rất ngượng ngùng.

"Rượu thuốc cũng mua rồi, không thể để tôi đi không như vậy, đúng không?" Lương Hiểu trực tiếp ngồi lên giường An Thanh, không cho An Thanh cự tuyệt, cô luôn nghĩ An tổng dứt khoát, hiện tại xem ra rất ngại ngùng. Lương Hiểu ngồi xuống, trực tiếp vén váy An Thanh lên, sau đó mở rượu thuốc, đổ một chút vào tay, rồi bắt đầu giúp An Thanh xoa chỗ eo bị máu bầm, nhẹ nhàng xoa.

Tuy rằng Lương Hiểu động tác rất nhẹ nhàng, nhưng lúc ngón tay Lương Hiểu chạm đến chỗ đau, An Thanh bị đau đến phải kêu ra tiếng, kêu xong, An Thanh lại ngượng ngùng phát giác, sao lại giống thanh âm kia thế này? Sau đó An Thanh chịu đựng đau đớn, quyết không thể kêu ra thanh âm đó nữa, rất mắc cỡ.

"Chị cứ kêu ra tiếng đi, tôi sợ mình không khống chế lực đạo tốt, lỡ dùng quá sức sẽ làm đau chị..." Tuy rằng Lương Hiểu cảm thấy thanh âm vừa rồi của An Thanh rất dễ khiến người khác nghĩ xa xôi, nhưng mà dựa vào thanh âm có thể phán đoán lực đạo An Thanh thích ứng, im lặng không lên tiếng, Lương Hiểu không biết mình xoa nhẹ hay nặng. Lúc Lương Hiểu nói xong, cô cũng cảm thấy kì quái, rõ ràng cô nói rất đứng đắn nhưng lời nói dễ khiến người ta hiểu lầm, ví dụ như dùng quá sức, làm đau chị, còn muốn An Thanh kêu ra tiếng...

Tuy An Thanh đã mặc quần lót, nhưng nhấc váy ngủ lên, vẫn lộ ra hơn phân nửa da thịt, mơ hồ còn có thể thấy được bộ ngực bị đè ép dưới người An Thanh, còn có chân thon dài, có lẽ do An Thanh quá dụ hoặc.

"Lực đạo bây giờ được rồi." An Thanh buồn bực nói, dù sao thì nhất quyết cũng không chịu kêu ra thanh âm xấu hổ kia, rõ ràng Lương Hiểu nói rất đứng đắn nhưng nghe vào tai cô, vẫn cảm thấy là lạ. Nhưng không thể không thừa nhận, thủ pháp xoa của Lương Hiểu cũng không tệ lắm, hơn nữa động tác rất nhẹ nhàng, ban đầu có chút đau, nhưng từ từ cảm giác rất tốt, Lương Hiểu cứ như thế xoa, không biết do rượu thấm hay sao, An Thanh cảm thấy có chút nóng, hơn nữa lòng bàn tay của Lương Hiểu cũng có chút nóng, khiến phần eo của An Thanh vừa đau vừa có cảm giác kỳ quái.

An Thanh nghĩ, từ hôm qua vì chuyện ảnh chụp mà cùng một phòng với Lương Hiểu, giá trị thân mật bổng nhiên tăng đầy, tuy rằng tất cả là do bị ép buộc, nhưng vô hình chung cô và Lương Hiểu hình như thân cận không ít. Vốn An Thanh không muốn cùng Lương Hiểu có quan hệ riêng tư, nhưng qua mấy ngày này, cô nghĩ có thể cùng Lương Hiểu gặp gỡ bên ngoài, làm bạn bè này nọ cũng có thể.

Lương Hiểu chuyên tâm giúp An Thanh xoa thắt lưng, cô luôn cảm thấy có khoảng cách với An Thanh, sau hai buổi tối ở chung, dường như cũng không cao cao tại thượng như vậy nữa. Có lẽ từ lúc An Thanh té lộn mèo, đánh ngã luôn hào quang nữ thần, nghĩ đến An Thanh nằm sấp không nhà vệ sinh, Lương Hiểu cảm thấy có chút buồn cười. Tuy cô nghĩ cười trộm An Thanh như vậy rất không phúc hậu, nhưng ở trong lòng Lương Hiểu, An Thanh trở nên gần gũi hơn nhiều.