Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 53: Danh sách tuyển tú




Quý U mang thai hơn ba tháng, Hứa ma ma nhẹ nhõm thở ra, cung nhân Vĩnh Thọ cung cũng nhẹ nhõm, trước ba tháng rất dễ bị đẻ non, qua ba tháng coi như là qua thời kỳ nguy hiểm. Không ai có thể cao hứng hơn Thích Bạch, đương nhiên hắn không chỉ cao hứng vì Quý U trải qua ba tháng này an toàn, mà còn vì hắn đã được giải cấm nha.

Hai tháng đầu Thích Bạch nhịn đã đủ khó chịu, đến tháng tiếp theo cả ngày hắn chỉ nghĩ vì sao nàng lại mang thai sớm như thế, thời gian hắn và U U ở cùng nhau ngắn như vậy, bây giờ chỉ có thể nếm chút ngon ngọt mà lại không thể ăn. Lúc đi ngủ, tuy vẻ mặt hắn không thay đổi nhưng Quý U có thể nhìn thấy một chút ai oán…

Quý U vừa đau lòng vừa buồn cười vì Thích Bạch, thời điểm nàng không mệt mỏi liền hậu hạ chăm sóc hắn hai lần, nhưng những lúc như vậy cũng không nhiều.
Tháng thứ hai mang thai, Quý U tuy có chút choáng váng nhưng sau đó cũng không có bệnh trạng gì nữa. Chưa bị nôn, nhưng nàng rất mệt, nếu không ai gọi nàng thì nàng có thể ngủ trọn một ngày. Làm Thích Bạch vô cùng khẩn trương, mỗi ngày đều đúng giờ sẽ quay lại đánh thức nàng dậy, bồi nàng ăn chút gì đó, sau đó sẽ đến Dưỡng Tâm điện xử lý công việc.

Tiểu Thịnh Tử đã quen với việc pử bên cạnh Hoàng thượng chạy qua chạy lại giữa hai bên, hắn gọi Tích tiệp dư nương nương là Tích chủ tử vì có nguyên nhân hết, hắn hầu hạ Hoàng thượng, mà Hoàng thượng lại hầu hạ Tích tiệp dư nương nương, Tích tiệp dư nương nương còn không phải là chủ tử của chủ tử sao? Phi phi phi! Lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ… Tóm lại địa vị của Tích chủ tử trong lòng Tiểu Thịnh Tử càng ngày càng lên cao…

Quý U mang thai lại càng dính Thích Bạch hơn nữa, trong chốc lát không thấy hắn đã nhớ đến không chịu được, mỗi lần Thích Bạch trở lại Vĩnh Thọ cung đều phải ôm lấy nàng nói muốn nàng mới được. Thích Bạch ước gì mỗi ngày nàng đều dính lấy hắn như thế, tốt nhất là đến Dưỡng Tâm điện bồi hắn, nhưng phải đợi qua ba tháng mới được, trước đó hắn không dám để nàng đi xa, chỉ có thể tản bộ trong khuôn viên Vĩnh Thọ cung.

Chuyện Thích Bạch đau đầu là buổi tối hắn còn phải đọc sách kể chuyện, không kể chuyện xưa thì Quý U liền bĩu môi kêu hắn không thương nàng cũng không thương bảo bảo, nói hắn là phụ thân mà không chịu dạy bảo bảo đọc sách. Chỉ đọc chuyện xưa là chưa đủ, nàng muốn hắn phải ôm nàng, cách nàng thật gần, vậy bảo bảo mới nghe rõ.

Cái này là làm khổ Thích Bạch nha, ôm U U là việc hắn thích nhất trên đời, đó là bởi vì ôm nàng sau đó muốn làm gì thì làm. Nhưng trong thời gian này hắn không có cùng nàng ân ái, thỉnh thoảng U U giúp hắn giải tỏa cũng không đủ, chỉ cần ôm nàng là phía thân dưới của hắn lập tức có phản ứng, U U có thai, hắn vô cùng ủy khuất a.

Nếu đi ngủ sớm thì thôi, nếu không, Quý U quấn lấy Thích Bạch bắt kể chuyện xưa, tay nhỏ của nàng lộn xộn trên người hắn, nháo đến lúc hắn hô hấp dồn dập mới chịu an phận. Thứ hắn kể nàng không thích nghe, thứ nàng thích nghe thì hắn không đọc được, Quý U liền cầm thoại bản đưa cho Thích Bạch muốn hắn đọc cho nàng nghe, Thích Bạch nghĩ đến loại thoại bản “Chuyện không thể kể giữa lão gia và nha hoàn tuyệt sắc”, hắn thật sự đọc không ra chữ…

Nhưng Quý U lại nói cái gì mà đọc thứ quá khó thì bảo bảo không hiểu được, Thích Bạch cảm thấy một trận bất đắc dĩ, chẳng lẽ đọc mấy cái này thì bảo bảo hiểu được sao? Bảo bảo thực sự thích tiết mục ngàn dặm tìm thê tử như thế này sao?

Quý U nhìn biểu tình khổ sở của Thích Bạch, đành để hắn đọc “Hành quân luận”, kết quả là hắn đọc chưa được vài câu thì Quý U đã ngủ say rồi. Thích Bạch nhìn phản ứng dưới thân cười khổ, phần thưởng cho hắn đâu? Mà thôi, Thích Bạch tiếp tục thấp giọng đọc cho bảo bảo nghe, sau đó chui vào chăn ôm U U cùng ngủ, mỗi lần như vậy Thích Bạch đều thở dài, ba tháng, chỉ ba tháng là tốt rồi…
Ngày hôm đó Thích Bạch rất bận, đến tối muộn mới về Vĩnh Thọ cung, vào trong điện không thấy Quý U đâu, hắn mới tiến vào nội thất tìm nàng.

Trong nội thất chỉ có một chiếc đèn hoa sen chiếu sáng, làm cho toàn bộ căn phòng có vẻ mơ hồ, Thích Bạch thấy màn giường đang buông xuống thì thầm nghĩ chẳng lẽ U U của hắn ngủ rồi sao? Lúc hắn đi đến trước giường muốn xốc chăn lên thì nghe có tiếng bước chân từ phía sau, Thích Bạch giả bộ không biết, chẳng lẽ tiểu nữ nhân này muốn dọa hắn? Muốn bổ nhào vào hắn từ phía sau sao? Nhưng nàng quá khờ rồi, trên màn giường in rõ bóng nàng mà, bất quá Thích Bạch không dám tỏ vẻ đã phát hiện, lỡ đâu làm hỏng kế hoạch của nàng, làm nàng mất hứng thì hắn biết làm sao.

Lúc bị Quý U ôm từ sau lưng, Thích Bạch mỉm cười, chuẩn bị xoay người thì bị nàng ngăn trở “Chàng nhắm mắt lại, xoay người, ngồi lên giường.”

Thích Bạch cũng không hỏi nhiều, án theo yêu cầu của nàng nhắm mắt lại xoay người ngồi xuống mép giường. Quý U thấy Thích Bạch nghe lời như vậy thì cầm một mảnh sa mỏng màu tím nàng giấu ở sau lưng, bịt kín mắt hắn mới cho phép hắn mở mắt.

Thời điểm Thích Bạch mở mắt, hô hấp căng thẳng, xuyên thấu qua tấm sa mỏng, ngọn đèn mông lung, tầm mắt mơ hồ, tóc U U vén thật cao… Toàn thân chỉ có một cái yếm mỏng màu hồng phấn, hờ hững vắt lên người nàng, da thi trắng hồng mịn màng, nơi đẫy đà được tôn lên thật sinh động… Nhìn xuống phía dưới, nơi hắn khao khát, đôi chân thon dài, từng ngón chân tinh xảo…

Căn bản là không cần có quá nhiều động tác, không cần lời nói, chỉ cần nghĩ đến chuyện U U cứ không mặc gì đứng trước mặt hắn như thế, Thích Bạch không cách nào kiềm chế được phản ứng của bản thân.

Thích Bạch do dự một chút rồi nói “Nàng thật sự không ngại sao? Sao nàng không nói với ta?”

Quý U không thèm để ý đến hắn, đứng lên chuẩn bị đi rót nước, Thích Bạch nhanh chóng ngăn nàng lại, sau đó hắn bước nhanh đến bàn rót nước, thử độ ấm thích hợp cho nước rồi mới bưng đến bên giường cho Quý U.

Quý U nắm tay Thích Bạch uống vài hớp, nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, nàng cảm thấy bất đắc dĩ “Chàng muốn làm gì a, ta mới mang thai có bốn tháng, vẫn có thể đi rót nước nha. Chàng đã nói rõ ràng chuyện của Lục Nhạc Dao với ta, ta còn để ý cái gì.”

Thích Bạch thấy bụng Quý U đã lộ rõ, “Về sau nàng ít làm các thứ đi, lúc không có ta thì cứ gọi người tiến vào hầu hạ.”

Ngày hôm qua Thích Bạch trước khi bồi Quý U đi ngủ đã thành thật khai báo việc Lục Nhạc Dao muốn tiến cung, Quý U nghe xong thì gật gật đầu, chưa nói gì đã ngủ. Thích Bạch không nỡ đánh thức Quý U, chính hắn một đêm không ngủ, sáng sớm vào triều cũng không yên lòng, tâm thần hoảng hốt, muốn trở về nghiêm túc quan sát sắc mặt của Quý U, đáng tiếc là không nhìn ra được điều gì. Quý U chỉ cần có một chút không để ý đến hắn là tâm thần hắn đã hoảng loạn rồi, sợ Quý U tức giận, không thèm quan tâm đến hắn.

Nay nghe được Quý U trả lời như vậy, trong lòng hắn ê ẩm, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, “Ta biết đều do ta không tốt, nếu nàng không vui thì nàng cứ nói, đừng chịu đựng...Đánh ta cũng được, đừng cảm thấy khổ sở cũng đừng nhẫn tâm không để ý đến ta. Tối qua nàng không nói chuyện với ta, cũng không hôn ta mà đã đi ngủ rồi...”

Quý U: “...” Ngươi còn có thể cảm thấy ủy khuất!

Hôm qua nghe Thích Bạch nói Lục Nhạc Dao nhất định sẽ tiến cung, bởi vì đây là chuyện hắn đã đáp ứng với Lục Nhạc Dao lúc nàng ta chín tuổi, nay Lục Nhạc Dao yêu cầu Thích Bạch thực hiện hứa hẹn, vua không nói chơi, Thích Bạch nhất được phải đáp ứng. Quý U cảm thấy lúc chín tuổi nàng mà so với Lục Nhạc Dao thì nàng nhất định là một đứa nhỏ bị nhỏ... Khi đó thì việc xem hoạt hình đã là việc vui vẻ nhất của nàng rồi, còn Lục Nhạc Dao chín tuổi đã tự định chung thân.

Quý U cảm thấy để nàng ấy tiến cung cũng không phải là chuyện xấu, thay vì để hình tượng của nàng ấy luôn tốt đẹp trong lòng Thích Bạch thì không bằng để nàng ấy tiến cung làm tình nghĩa của Thích Bạch với nàng ấy tan biến triệt để. Một nữ nhân phí hết tâm tư để nhập cung không thể nào chỉ yên lặng ở bên cạnh Thích Bạch ngắm nhìn hắn.

Quý U nhìn Thích Bạch, hôn lên trán hắn, lại nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên môi hắn, mềm nhẹ nói “Ta không thích trong lòng chàng có nữ nhân khác, chàng cứ việc đem nàng ấy thành muội muội chàng. Ta không muốn lừa dối chàng rằng ta không cảm thấy ngại, tuy nói ta tin tưởng chàng, nhưng ta vẫn biết ghen. Dù sao thì vẫn phải có người tiến cung, nếu chàng muốn nàng, ta không để ý đến ai nữa hết.”

Thích Bạch dùng đầu lưỡi miêu tả đôi môi đỏ mọng của nàng, sâu trong đáy mắt có chút gì đó, hắn ôm nàng thật chặt.

Tháng tư, trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở, diên vĩ, thược dược, hoa đào, bách hợp, tường vi, hoa hồng, hương thơm tràn ngập, gió xuân khẽ bay ngang, hương thơm vấn vương không rời.

Tâm tình của Hoàng hậu không tệ, mang theo Lý ma ma đi ngang qua ngự hoa viên, đến thẳng Dưỡng Tâm điện.

Trong điện nội Dưỡng Tâm điện, Thích Bạch đang phê duyệt tấu chương.

Tiểu Thịnh Tử tiến vào bẩm báo có Hoàng hậu nương nương cầu kiến.

Thích Bạch gật gật đầu, để bút lông trong tay xuống, nhìn Hoàng hậu một thân Kim Phượng trường bào, uy nghiêm trang trọng đi vào Dưỡng Tâm điện.

Thích Bạch cho phép Hoàng hậu đứng lên, nhìn bản tập trong tay nàng thì cũng đoán được dụng ý.

“Hoàng thượng, thần thiếp đã sửa sang xong danh sách tuyển tú lần này, thỉnh ngài xem qua.”

Từ trước đến nay, bước đầu tiên khi tuyển tú đều do hộ bộ phụ trách chọn người, tuổi tác quá nhỏ hoặc lớn, thân thể không tốt, thân thế không rõ ràng đều bị gạch bỏ, người bị chọn vào danh sách không được tùy tiện kết hôn, quan viên cũng có quyền được báo cáo, có vài người muốn để nữ nhi năm sau mới tuyển tú hoặc là nữ nhi sinh bệnh chậm trễ một năm, hộ bộ cũng sẽ xem xét phê chuẩn.

Các nữ nhân tham gia tuyển tú sẽ được ma ma trong cung kiểm tra xem tú nữ có còn trinh tiết hay không, có thể mang thai không, có dị tật không. Sau đó Hoàng hậu cùng hai vị phi tần phụ trách sàng chọn tiếp, từ bộ dáng, tài nghệ, phẩm hạnh chọn lưu hoặc không lưu, để tránh làm bẩn thánh nhãn của Hoàng thượng. Thường thì những người Hoàng thượng thấy được đều là tài đức vẹn toàn, tướng mạo song toàn, tóm lại thì quá trình tuyển tú thập phần rườm rà.

Hoàng hậu cầm danh sách cuối cùng đến để Hoàng thượng xem qua, sợ Hoàng thượng có điều động vài người nội bộ, cho nàng biết sớm để nàng cho qua, tránh khỏi chuyện lược nhầm bài tử.

Tiểu Thịnh Tử tiếp nhận danh sách đưa cho Hoàng thượng xem qua, Hoàng hậu thì đứng một bên lẳng lặng chờ đợi.

Thích Bạch lật bản tập, gật gật đầu, danh sách gần một ngàn người, không có đích thực là không có gì đẹp mắt, cũng không có điều động người nội bộ nào, nhưng Thích Bạch lại nói một câu làm cho Hoàng hậu kinh ngạc.

“Trẫm biết mỗi năm tuyển tú một lần đều rất hao tổn đến ngân sách của quốc gia, trẫm quyết định đổi thành ba năm mới tuyển tú một lần. Mấy năm trước, một năm cũng chỉ tuyển vài người, quả thực là không cần thiết, trẫm định ngày mai thuyết triều sẽ tuyên bố việc này.”

Hoàng hậu nghe được những lời này thì muốn khuyên nhủ một phen, nhưng câu “hao tổn ngân sách quốc gia” của Hoàng thượng đã đủ ngăn chặn lời của người khác. Chuyện ba năm mới tuyển một lần sẽ làm nhiều quan viên thất vọng đây, có kha khá người muốn giữ nữ nhi lại đợi đủ mười sáu tuổi mới cho tham gia tuyển tú, chung quy lại thì nữ tử độ tuổi đó càng thêm đẹp mắt, bất quá loại tính toán này hỏng mất rồi. Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng đã quyết định như vậy, cũng không nói ra lời ganh tỵ nữa.

“Hoàng thượng vậy năm nay có nên tuyển nhiều người một chút không?” Hoàng thượng muốn ba năm mới tuyển tú một lần, vậy thêm nhiều người tiến cung thì trong ba năm đó sẽ có nhiều người mang thai hoàng tự hơn. Nhìn Tích tiệp dư độc sủng hậu cung mấy tháng, Hoàng hậu cảm thấy lần này nên tuyển thêm mấy người tuyệt sắc để phân tán sự chú ý của Hoàng thượng.

“Không cần, nhân số trong hậu cung đã đủ nhiều rồi, cứ như cũ là được.” Thích Bạch không muốn nghĩ thêm.

Hoàng hậu thấy vậy thì đáp “Thần thiếp biết, thần thiếp không quấy rầy Hoàng thượng làm việc nữa, quốc sự nặng nề, mong Hoàng thượng chú ý bảo trọng thân thể.”

Thích Bạch gật đầu, sau đó lại cúi đầu xem tấu chương.

Thích Bạch nghĩ rất rõ ràng, chuyện hủy bỏ tuyển tú không thể gấp gáp, thời gian ba năm có thể tạm đủ, cho dù Quý U sinh ra một công chúa cũng không sao, tĩnh dưỡng một hai năm rồi lại sinh nữa là được. Như vậy trong lòng nàng mới thoải mái một chút, không bị áp lực quá lớn. Bây giờ nàng vẫn còn nhỏ, sinh con rất hại cho thân thể, vẫn nên dưỡng thật tốt rồi mới lại sinh tiếp.

Đương nhiên là dù sinh công chúa tiếp cũng không sao, còn rất lâu mới đến lần tuyển tú tiếp theo, đến lúc đó hắn lại nghĩ cách là được.

Hắn không định nói những tính toán trong lòng hắn với U U. Nàng hiểu cũng tốt, mà không hiểu cũng được, những điều này là hắn nên làm cho nàng, mà hắn không muốn nàng bận tâm.

Hắn muốn U U không sầu không lo, ở bên cạnh hắn, hắn hy vọng nàng đừng khổ sở vì chuyện tuyển tú, hắn chỉ để ý một mình nàng mà thôi.

Nghĩ tới tiểu nhân nhi đang ngủ say không chịu thức dậy ở Vĩnh Thọ cung, khóe môi Thích Bạch khẽ cong, nở nụ cười tiếp tục phê duyệt tấu chương.