Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 98: Động tình: Tình địch cười nhạo




Edit: Anh Túc

Beta: Dực

“ Ta ……………..”

Hữu Nhàn mờ mịt nhìn Tử Ngọc đột nhiên xuất hiện, nàng vẫn cứ tưởng bản thân sẽ chiến thắng trở về.

“ Quận chúa, chúng ta đi thôi,cô gia còn phải vào triều, người trăm ngàn lần không thể làm trậm chễ thời gian lâm triều của cô gia .”

Tử Ngọc thông minh kéo Hữu Nhàn rời đi.

Hữu Nhàn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Thuộc Phong.

“ Nha , được…………”

Nàng giống như mất đi toàn bộ tri giác, vô lực đi theo Tử Ngọc quay trở về, biếu tình của nàng đều được hắn thu vào đáy mắt.

Hắn không hiểu , biểu tình cô đơn của nàng lại có thể khiến cho lòng hắn dao động.

Đợi cho nàng đi xuống cầu,hắn mới thu hồi tầm mắt.

Hồi tưởng lại cảm giác khi nãy của chính mình , hắn lơ đãng bĩu môi, vẫn chưa nghĩ nhiều, thẳng đi vào triều.

____________

Sau chuyên “ bắt chước bừa” thất bại, Hữu Nhàn ở yên trong phòng vài ngày liền không có ra ngoài gây chuyện.

Nàng không hề chủ động đi tìm Thuộc Phong, mà cũng không có dũng khí đối diện với hắn.

Hôm nay khí trời thực sự rất tuyệt,trời xanh mây trắng.

Hữu Nhàn để chân trần một mình ngồi bên bờ suốt nước bên cạnh cột đá, nước nông tới mức không ngập hết bàn chân nàng.

Nàng đem ống quần xắn tới nên tới đầu gối, hai bàn chân mảnh khảng nhỏ nhắn đung đưa chậm chậm trong nước.

Nàng cúi đầu, suy nghĩ tới mức thất thần, phản chiếu xuống dòng nước trong vắt là dung nhan diễm lệ của nàng.

“ Ui ! Ta còn tưởng là ai nhàn rỗi tới mức có thời gian ở đây thoải mái nghịch nước cơ đấy, hóa ra là tỷ tỷ nha?”

Thanh âm mềm mại từ phía sau lưng Hữu Nhàn truyền đến,nàng theo bản năng quay đầu lại mới biết kẻ vừa tới là Ngọc nhi,kẻ thế thân.

“ Ta ở đây nghịch nước thì có can hệ tới ngươi sao? Làm sao phải tỏ ra ngạc nhiên như vậy?”

Hữu Nhàn cười nhẹ một tiếng,kinh thường không thèm mở mắt, nàng lười tới mức không cả muốn nhìn thấy nàng ta.

Là tình địch, vậy phải duy trì khoảng cách.

Ngọc nhi cũng không cam chịu yếu thế nhíu mày, trào phúng nói:

“Nương nương cần gì phải kích động như vậy,Ngọc nhi mặc dù vào cửa sau nương nương nhưng dù sao cũng là thiếp của vương gia. Nếu tỷ muội chúng ta đã cùng hầu hạ một phu quân, chỉ khác nhau ở chỗ vào cửa sớm hay muộn, cũng không còn có gì khác biệt , muội muội hẳn là không cần thiết phải nhìn sắc mặt của tỷ tỷ mà sống ?”

Hữu Nhàn liếc mắt nhìn nàng ta một cái, khinh thường hừ một tiếng.

“ Ta nào dám để cho đại hồng nhan như ngươi xem sắc mặt mà sống chứ ? Ngươi được sủng ái như vậy, không chừng ngươi ở trước mặt Thuộc Phong tùy tiện nói linh tinh vài chuyện thị phi, ta hẳn là sẽ bị phạt.”

Khóe môi Ngọc nhi gợn nên một nụ cười khuyến rũ, ý có điều nói.

“Tỷ tỷ sao lại nói như vậy? Muội muội chưa bao giờ giống như một số người lòng dạ hẹp hòi, chỉ thích ở sau lưng người khác khua môi múa mép.”

Hữu Nhàn bùng nổ tức giận.

“ Ngươi nói ai lòng dạ hẹp hòi, thích khua môi múa mép ở sau lưng người khác?”

Ngọc nhi bữu môi,mỉa mai cười nói:

“ Muội muội cũng không biết là ai, chỉ biết mấy ngày trước , có một nữ nhân thất sủng , vì muốn khiến cho vương gia chú ý, không tiếc học bộ dáng của muội muội, nhưng kết quả là khiến cho vương gia chê cười, còn làm bẩn ánh mắt của vương gia. Nay lại trốn ở trong phòng liên tục suốt mấy ngày, chỉ sợ là ngay cả người cũng không dám gặp a?”

Lời nói của nàng ta ngoan độc, chỉ nghe liền đã biết là nàng ta cười nhạo châm chọc Hữu Nhàn.

Gương mặt Hữu Nhàn bỗng nhiên trắng bệch, chuyện này vốn chỉ có nàng, Tử Ngọc cùng hắn biết.

Tử Ngọc nhất định sẽ không bán đứng nàng, như vậy chắc chắn là hắn nói cho Ngọc nhi biết?

Bàn tay nhỏ bé của Hữu Nhàn nắm chặt thành quyền.

Không thể tưởng tượng được, hắn lại có thể đem chuyện của nàng đi nói với Ngọc nhi! Quan hệ của họ đã thân mật tới mức lỗ liễu như vậy sao?

“ Ngươi nói ai không có mặt mũi đi ra gặp người! Ngươi, Ngọc nhi ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ!”

Hữu Nhàn chửi ầm nên, từ lúc năm tuổi cho tới giờ , nàng cũng chưa từng tức giận tới như vậy.

“ Tỷ tỷ , người sao có thể nói năng lỗ mãng như vậy? Ta cũng không có nói ngươi cái gì a, người liền đã mở miệng mắng chửi người, người có phải có tật giật mình , chưa đánh đã khai không vậy?”

Ngọc nhi là kẻ gian sảo, nói chuyện sắc bén, không hề dùng lời thô tục nhưng lại gây tổn thương rất lớn cho kẻ khác.

Hữu Nhàn tức giận nắm chặt hai tay mà vẫn không ngừng run run.

“ Mệt cho ngươi há mồm kêu tỷ tỷ muội muội! Ta với ngươi cũng không có thân thiết như vậy!”

Nàng ta bất quá chỉ có vài phần tư sắc giống với tẩu tẩu, thế mà lại dám kiêu ngạo như vậy!

Tốt xấu gì nàng cũng là chính phi, nàng ta cho dù có được sủng ái thì cũng chỉ là một tiểu thiếp.

Ngọc nhi cười cười.

“ Tỷ tỷ người không cần phải lớn tiếng với ta ,người càng tức giận càng chứng tỏ người ghen tị với ta. Nhưng đúng là cho dù có được phu quân sủng ái đi nữa cũng không thể so sánh với việc không có một danh phân có đúng không?”

Hữu Nhàn gượng gạo cười muốn che dấu sự lo lắng của mình.

“ Ta ghen tị ngươi? Tức giận? Đừng có nằm mơ, ngươi là cái thá gì, nhiều nhất cũng chỉ là công cụ ấm giường của nam nhân kia mà thôi, có cái gì đáng khoe khoang?”

Ngọc nhi hung hăng trừng mắt nhìn Hữu Nhàn.

“ Ai ô ô, còn nói không tức giận, mặt sao lại đỏ bừng lên rồi? Đừng có ăn không được nho lại đi nói nho chua, có bản lĩnh người cũng làm cho vương gia lên giường với người đi?”

“ Ngươi!”

Hữu Nhàn tức giận tới mức cả người phát run, nhưng lại á khẩu không thể phản bác lại được nửa chữ.

Ngọc nhi này , nàng lớn lên có chút dung mạo giống với tẩu tẩu còn tính cách lại khác biệt một trời một vực .

Nàng ta thật giỏi đóng kịch, ở trước mặt Thuộc Phong là một nữ nhân dịu dàng nhu nhược động lòng người.

Mà ở trước mặt nàng lại lộ rõ bộ mặt thật.

“ Ngươi cái gì mà ngươi! Ngươi ngay cả việc khiến cho nam nhân của mình lên giường cũng không làm được, còn làm nữ nhân làm gì? Ngươi nên trực tiếp xuât gia quy y đi làm ni cô đi, dù sao ở lại đây ngươi cũng sống thủ tiết tới già!”

Chứng kiến Hữu Nhàn không phản bác lại, Ngọc nhi càng to gan lớn lối không coi ai ra gì.

Nàng ta trừng hắn nhìn Hữu Nhàn , hai cánh môi không ngừng cao thấp đóng mở, từ lời từng lời của nàng ta giống như là một con dao sắc bén, từng nhát, từng nhát đấm vào lòng Hữu Nhàn, khiến cho máu chảy đầm đìa.