Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 6: Tới cửa cầu hôn (4)




Quận chúa tuy rằng bề ngoài dã man, nhưng nàng dù sao cũng là nữ hài tử, lần đó xung đột với Thuộc Vương gia xong, còn không phải âm thầm rơi lệ ?

Nàng tuy rằng từ nhỏ đi theo quận chúa nhưng cũng không hiểu, quận chúa rõ ràng là một cô gái có nội tâm thực yếu ớt, tại sao muốn đem mình ngụy trang thành đao thương bất nhập ?

“Không cần! Ngươi buông ra!”

Hữu Nhàn quá mức kích động, không cẩn thận xô Tử Ngọc ngã xuống đất.

Thuộc Phong nhíu mày, lãnh mâu hung ác nham hiểm nhìn thẳng nàng:

“Trong vòng hai năm, cũng không thấy ngươi biến hóa bao nhiêu. Xem ra điêu ngoa đã thành bản tính, không thể nói lý!”

Thậm chí càng trầm trọng thêm !

Hữu Nhàn vốn định đi kéo Tử Ngọc lên, nhưng bị thuộc Phong mỉa mai như vậy, chân giống như mọc rễ, không thể động đậy.

“Ta. Không phải cố ý. . . . . .”

Hữu Nhàn ngập ngừng , lập tức mất đi dáng vẻ bệ vệ.

Vốn, kiêu ngạo không phải là bản tính của nàng.

“A!”

Thuộc Phong xuy một tiếng, khóe miệng gợi lên nụ cười khinh miệt.

Tử Ngọc người đầy bụi đất đứng lên, nhanh chóng nói tốt cho Hữu Nhàn:

“Vương gia đừng trách chủ tử, chủ tử nhà ta chỉ là lỡ tay, nàng không phải cố ý hất ngã nô tỳ .”

Thuộc Phong liếc Tử Ngọc một cái, mâu quang chuyển sang nhìn Hữu Nhàn.

“Ngươi hảo hảo tỉnh lại đi! Thậm chí còn không bằng một đứa nô tỳ !”

“Ta. . . . . .”

Hữu Nhàn bị thanh âm trào phúng làm chết lặng, nàng thực sự không phải cố ý muốn đẩy Tử Ngọc, cũng không phải không hề áy náy.

Hắn vì sao cái gì cũng chưa tìm hiểu rõ ràng, đã nói mình thành như vậy?

“Nếu ngươi còn muốn lập gia đình, vậy trước hết nên học cách thu liễm đi. Nếu không, cho dù là Hoàng thượng hạ thánh chỉ, Thuộc Phong ta cũng sẽ không cưới loại sư tử Hà Đông như ngươi !”

Hữu Nhàn khẽ run rẩy, lưng truyền đến một trận cảm giác mất mát.

“Ngươi. . . . . . Có phải hay không thực chán ghét ta?”

Thuộc Phong liệt mâu mang theo dò xét.

“Bằng không ngươi cho là?”

Thích dã nha đầu này, nam nhân nếu không phải tinh thần thác loạn, chính là thiếu hụt thẩm mỹ, chỉ sợ thế gian này muốn tìm cũng không ra vài người !

Hữu Nhàn bi thương nhìn hắn, nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt.

“Vậy ngươi vì sao còn muốn đáp ứng thú ta?”

Nửa ngày, nàng mới nghẹn ngào nói ra tiếng.

Hắn nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, gằn từng chữ nói.

“Vì ích lợi.”

“Ích lợi?”

Nàng đờ đẫn lập lại lần nữa.

Hắn trả lời thẳng thắn, không có một chút quanh co lòng vòng, đồng thời cũng dập tắt tất cả hy vọng của nàng.

Nàng nghĩ đến, hắn sở dĩ lấy nàng, là vì hắn có chút thích nàng, mà trên thực tế, cũng. . . . . .