Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 34: Tích cực biểu hiện (9)




“Quận chúa! Quận chúa!” Tử Ngọc gấp đến độ ở phía sau kêu toáng lên, nhưng Hữu Nhàn lại làm như không nghe thấy, liều lĩnh chạy ra bên ngoài. “Các ngươi làm thế cũng thật quá đáng, nàng bất quá chỉ là đứa nhỏ, sao lại làm nàng nhục nhã như vậy?”

Tử Ngọc không đuổi kịp Hữu Nhàn, liền quay đầu lại nói với những người trong phòng bếp.

“Nàng thích đùa giỡn tính tình chủ tử, nhưng đây không phải Giang vương phủ, chúng ta chỉ nhận một chủ tử!”

Lâu đại nương lợi hại khơi mào lông mày.

“Nhưng nàng là Thuộc Vương Phủ Vương Phi, chẳng lẽ như vậy không phải là chủ tử của các ngươi sao?”

“Vậy cũng không giống. Vương gia của chúng ta là chánh chủ, mà điêu ngoa chủ tử của ngươi, dám hô to gọi nhỏ Vương gia của chúng ta, đối với hạ nhân chúng ta lại không xem là người. Nếu không phải cho nàng điểm nhan sắc, chúng ta còn không hết giận đâu!”

Một người trung niên đứng bên cạnh dừng tay, đúng lý hợp tình nói.

“Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Chủ tử ta tâm địa tốt vô cùng, làm sao có thể không xem các ngươi là người?”

Tử Ngọc bất bình thay cho Hữu Nhàn.

Tuy rằng quận chúa có đôi khi tùy hứng một chút, nhưng vẫn là người biết phân rõ phải trái đúng sai, tuyệt đối không lấy mạnh hiếp yếu.

“Chúng ta có oan uổng nàng sao? Ngay hôm sau khi nàng bước chân vào cửa Vương phủ, nữ nhi của ta lấy nước rửa mặt cho nàng, nàng trước mặt Vương gia hất đổ chậu rửa mặt, người không coi ai ra gì như vậy, chẳng lẽ còn đáng để chúng ta tôn trọng sao?”

Nha hoàn hầu hạ Hữu Nhàn rửa mặt ngày ấy chính là nữ nhi của Lâu đại nương, nàng tất nhiên nghe qua nữ nhi của mình kể về sự dã man của Hữu Nhàn, vì vậy đối với Hữu Nhàn có ấn tượng xấu từ lúc đó.

“Đây còn không phải bởi Vương gia đêm tân hôn không trở về phòng, Vương Phi thương tâm mới có thể không khống chế được cảm xúc, cũng không phải cố ý làm khó nữ nhi ngươi!”

Lâu đại nương hừ cười một tiếng:

“A, có phải hay không chúng ta cũng không biết được. Nhưng phàm là quận chúa có giáo dưỡng, sẽ không ở trước mặt vị hôn phu giương nanh múa vuốt như vậy, bảo ta là nam nhân, cũng sẽ không thích nữ nhân như nàng.”

Mọi người cũng nghẹn miệng, vẻ mặt đồng ý.

Tử Ngọc bị Lâu đại nương châm biếm, rốt cục thiếu kiên nhẫn .

“Nhưng mà các ngươi biết không? Quận chúa của ta sở dĩ biến thành như vậy, đều là bởi vì Vương gia!”

“Vương gia?” Lâu đại nương không tin nhíu mày,“Quận chúa điêu ngoa đã thành danh, cùng Vương gia chúng ta có quan hệ gì?”

“Thật sự! Nếu Tử Ngọc có nửa lời nói dối, ta lập tức tự cắt lưỡi mình!”

Tử Ngọc vì nói ra sự thật, không tiếc hạ độc thề.

Lâu đại nương nhíu nhíu lông mày không lên tiếng, sau một lúc lâu mới bán tín bán nghi nói:

“Vậy ngươi nói một chút xem.”

“Sự tình là như vậy ——” Tử Ngọc suy nghĩ chậm rãi hồi tưởng chuyện xưa,” Mười một năm trước, quận chúa mới là tiểu nữ oa năm tuổi, nàng đi theo lão Vương gia tới Thuộc Vương phủ làm khách. Bởi vì nghe không hiểu chuyện người lớn nói với nhau, nàng nhàm chán chạy ra khỏi phòng, chạy đến cây ngô đồng phía sau Vương Phủ chơi. Quận chúa vì có mẫu phi là dân thường mà bị những đứa nhỏ khác trong Vương Phủ khi dễ. Vương gia lúc ấy vừa vặn đi ngang qua, cứu Quận chúa từ trong tay đám nhỏ đó ra, còn ưng thuận. . . . . .”

Tử Ngọc bắt đầu nhất ngũ nhất thập tỉ mỉ kể chuyện cũ, nói ra nguyên nhân Hữu Nhàn tính tình sở dĩ biến thành như hôm nay. . . . . .