Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 3: Tới cửa cầu hôn (1)




“Vương gia, ngài thật muốn thú cái quận chúa điêu ngoa kia sao?”

Thư đồng của Thuộc Phong tên Tần Tương nghi hoặc hỏi.

“Thú thì có làm sao?”

Thuộc Phong khinh thường cười nhạo một tiếng, chân thon dài đã bước ra cửa phòng.

“Nhưng là ——”

Tần Tương đi theo phía sau, càng thêm nghi hoặc.

Theo hắn biết, chủ tử đối với quận chúa điêu ngoa kia dù chỉ là một phân hảo cảm cũng không có đi?

Thuộc Phong lơ đễnh liếc mắt nhìn Tần Tương một cái.

“Bất quá chỉ là một kiện đồ trang trí mà thôi, có cái gì chấn kinh đâu.”

Không thể được nữ nhân hắn muốn, thì có thể được ích lợi chính trị hắn muốn.

Cá cùng hùng chưởng (tay gấu) không thể cùng ăn một lúc, vậy bỏ cá mà thủ hùng chưởng.

Huống hồ cái con cá kia, cho tới bây giờ cũng không còn trải qua của hắn phác thảo.

Tần Tương sửng sốt.

“Vương gia, ngài nên suy nghĩ kĩ đã, thanh danh của quận chúa kia quả thực là không dễ nghe a!”

Thuộc Phong nâng lên quỷ mâu, giọng nói mang theo tia dò xét.

“Bằng không ngươi nghĩ thế nào? Đây là ý chỉ của Thái hoàng thái hậu, có thể không tuân theo sao?”

Tần Tương không lên tiếng.

Thuộc Phong đi ra ngoài, khóe mội gợi nên nụ cười lạnh lùng——

Hắn quyết định thú cái xú danh vang xa” điêu ngoa quận chúa” kia, căn bản không vì tình cảm, đơn thuần chỉ là lợi ích.

Từng muốn vì một cái nữ nhân mang đến cho hắn cảm giác khác biệt mà buông tha cho cuộc hôn nhân này, nhưng sự đời không như mong muốn. (M: Khụ khụ, xin lỗi các độc giả, chỗ này ta hơi chém)

Như vậy, hắn đã mất cái gọi là hôn nhân. Vì thế đối với hắn mà nói, cưới xin chẳng qua là lợi thế để mở rộng quyền lực trên tay mà thôi.

Hắn không cần thú phải là như thế nào một nữ nhân. (M: Thứ cho ta bất tài không hiểu nổi câu này dù đã đọc đi đọc lại đến cả 50 lần)

Bởi với hắn, trừ bỏ nàng, những nữ nhân khác đều giống nhau ——

Không có gì đặc sắc.

Đặc biệt là cái nha đầu điêu ngoa kia, càng không thể xưng tụng là nữ nhân.

★★★

“Quận chúa, ngài dừng lại một lát đã!”

Tử Ngọc cố hết sức chạy theo Hữu Nhàn, thở hổn hển từng đợt.

“Sao ngươi lại chạy chậm như vậy? Nhanh chút a!” Hữu Nhàn tinh lực dư thừa thúc giục.

Vừa nghe nói Thuộc Phong mang theo gia đinh tới cầu thân, nàng ngay cả mặt cũng không kịp rửa, liền vội vàng chạy tới .

Tử Ngọc rốt cục chịu không nổi, nàng dừng lại, hai tay chống nạnh, mồm há to, thở hổn hển.

Nàng sao có thể địch nổi Hữu Nhàn một thân thể lực không tầm thường a!

“Quận chúa. . . . . . Người, người. . . . . .”

“Đừng có người người nữa, nếu không nhanh chút, chàng sẽ đi đó!”

Hữu Nhàn năm nay mười sáu, đã lộ ra vẻ mê ly động lòng người. Chỉ là, đánh giá của hoàng tộc đối với nàng không phải kém bình thường.

Nhưng nàng không thèm để ý, miễn sao hắn thích nàng có bộ dáng này là được!

Người khác muốn nói thế nào, thì cứ để bọn họ nói như thế!

Nàng không muốn nghe, cũng lười nghe.