Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 296: Rơi xuống: Khéo léo thử lòng (4)




Edit + Beta: Dực

Ta (có vẻ) đã trở lại:v A Phi nơi nao?

“Quận chúa, người phấn chấn lên một chút có được không? Nhìn người như vậy, Tử Ngọc thực sự cảm thấy rất đau lòng!”

Tử Ngọc không nhịn được, hai hốc mắt cũng ướt át.

Hữu Nhàn hơi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tử Ngọc, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ta thực sự không thể ăn nổi!”

“Quận chúa!”

“Chàng vẫn còn ở trong nhà lao, tình cảnh hiện tại thế nào cũng  không biết, ta làm sao mà còn tâm tình ăn uống đây?”

Hữu Nhàn nhíu chặt mày lẩm bẩm.

Đối với người từ nhỏ đã mặc cẩm y, ăn mỹ thực, được thị tỳ hầu hạ như hắn mà nói, điều kiện ăn ở trong đại lão rất kém, nhất định là khiến hắn đang ở trên trời rơi xuống địa ngục, sợ là trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể thích ứng được.

Nghĩ tới điều này, nàng vốn không có tâm tình ăn uống lại càng thêm uể oải.

Tử Ngọc bất đắc dĩ thở dài, nhẹ tiếng cửa bị đẩy ra, nàng vô thức ngẩng đầu lên.

“Nương nương?”

Ân Sương đột nhiên tới, khiến Tử Ngọc vô cùng kinh ngạc, không tự chủ được mà trừng lớn mắt.

Hữu Nhàn cũng ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Ân Sương

Ân Sương gật đầu với nàng, từ từ đi tới.

“Nhàn nhi, gần đây muội có khỏe không?

Ân Sương thương tiếc nhìn gò má gầy gò của nàng, thấy nàng tiều tụy như vậy, trong lòng vô cùng áy náy.

Ánh mắt Hữu Nhàn có chút ngây ra, chờ nàng ý thức lại liền nắm chặt lấy tay Ân Sương.

Hoàng hậu nương nương, bây giờ Thuộc Phong thế nào rồi? Hoàng thượng sủng hạnh người như vậy, nhất định sẽ nói với người!”

Hữu Nhàn bất lực nhìn về phía Ân Sương cầu xin nàng gắt gao nắm lấy bàn tay Ân Sương, giống như một người sắp chết đuối thì vớ được một khúc gỗ.

Ân Sương sửng sốt rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu.

“Chàng không hề nói gì với ta!”

“Tại sao lại không nói gì với người? Nhất định là người biết! Tại sao không nói cho ta?”

Hữu Nhàn thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng

“Nhàn nhi, ta thực sự không biết!”

Ân Sương chân thành nhìn nàng.

Vì chuyện này mà ba ngày trước nàng và Long Thiên Giới ầm ĩ một trận rất lớn.

Nhưng trượng phu nàng là vua một nước, bất cứ chuyện gì cũng nhất nhất nghe lời nàng chỉ có duy nhất vấn đề quân sự là đặc biệt không chịu nghe nàng góp ý.

Nhưng qua vài ngày yên tĩnh suy nghĩ kỹ, nàng mới từ từ hiểu rõ ra mọi chuyện.

Tuy rằng vẫn còn giận hắn, cũng không cho rằng hắn làm đúng, nhưng cũng ít nhiều lý giải được chuyện hắn làm.

Dù sao thì đứng trên lập trường của hắn mà nói, nắm quyền sinh sát trong tay, cũng không thể tùy ý làm bậy. Thân làm hoàng đế, đều phải quan tâm đầu tiên chính là lợi ích quốc gia, thứ nhì mới là điều bản thân yêu thích.

Trước đây hắn vì nàng mà một lần phá tiền lệ, cũng không thể một lần nữa yêu cầu hắn hi sinh lợi ích của Thiên Vũ triều để giúp nàng vui được.

“Hoàng hậu nương nương, Nhàn nhi cầu xin người, thuyết phục hoàng thượng để ta có thể vào đại lao gặp Thuộc Phong một lần! Bây giờ hắn thế nào rồi, ta thực sự rất lo lắng! Thực sự…!”

Nói tới đây, Hữu Nhàn khóc không thành tiếng.

Ân Sương nhíu chặt mày ngài, mặc cho Hữu Nhàn túm kéo ống tay áo mình.

“Nhàn nhi, đừng bi quan như vậy, tình hình hoàn toàn không xấu như vậy đâu! Với hiểu biết của ta về Thiên Giới, chàng sẽ không đụng tới Thuộc Phong đâu.”

Ân Sương an ủi nàng, nhưng nàng lại kịch liệt lắc đầu.

“Sao ta có thể không bi quan? Đại lao hình bộ là nơi như thế nào, người đi vào hầu như là không còn nguyên vẹn đi ra! Chàng lại phạm phải đại tội “khi quân”, ta sợ có người tra tấn chàng, ta sợ chàng chết mất, người có biết không?”

Bởi vì tiếp xúc với cơ thể Hữu Nhàn, Ân Sương cảm nhận được cánh tay nàng run rẩy, thậm chí cả cơ thể cũng run lên.

“Nhàn nhi?”

Ân Sương ngạc nhiên

Biết Hữu Nhàn yêu Thuộc Phòng, nhưng không ngờ lại yêu tới mức này.

Cũng là nữ nhân, Ân Sương biết, nàng đã không còn khả năng gả cho Chúc Kiếm Khác nữa, nhưng thái độ của Thiên Giới rất quyết liệt.

“Nhàn nhi, tuy ta không rõ tình trạng hiện tại của Thuộc Phong lắm, nhưng Thiên Giới không dùng hình với hắn!”

Hữu Nhàn chăm chú nhìn Ân Sương.

“Vậy quần áo mùa đông với đồ hằng ngày của chàng có đủ không? Hai ngày này trời rất lạnh, chàng không bị lạnh chứ?”

Hữu Nhàn liên tiếp hỏi Ẩn Sương, mong là từ miệng Ân Sương có thể biết thêm tin tức của Thuộc Phong.

“Nhàn nhi, muội….”

Ân Sương không khỏi giật mình, không đành lòng nhìn bộ dạng yếu đuối, tâm tình bất định như vậy của Hữu Nhàn.

Nàng cũng từng trải qua cảm giác thương tâm muốn chết này rồi, nàng hiểu cảm giác đau khổ này khó chịu đến cỡ nào.

“Hoàng hậu nương nương!”

Hữu Nhàn kêu lên một tiếng, nặng nề quỳ xuống mặt đất, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Ân Sương.

“Chàng thế nào ta đều không biết, van xin hoàng hậu nương nương thương xót, niệm tình cảm giữa hai chúng ta, người thương cảm cho ta đi, ta thực sự muốn gặp chàng! Người giúp Nhàn nhi nói vài điều tốt trước mặt hoàng thượng, để hoàng thượng khai ân cho ta đi gặp Thuộc Phòng một chút được không?”

Nàng nói, lại cụp hàng mi dài xuống, vô thức nhìn chằm chằm mặt đất lạnh lẽo.

“Mỗi đêm, chỉ cần ta nghĩ tới trời lạnh thế này, Thuộc Phòng ngủ trong đại lao âm u ẩm ướt kia, là ta lại ngủ không yên! Hoàng hậu nương nương cũng yêu hoàng thượng, hẳn là cũng hiểu cảm giác này của ta!”

Hữu Nhàn nước mắt lưng tròng, mỗi một lời nói là lại mang theo tiếng nức nở, nàng từ từ ngước cặp mắt to ngập nước lên.