Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 214: Rơi xuống: Tùy ý hãm hại (2)




Edit + Beta: Dực

“Hắn phải đi?” Hữu Nhàn mở to mắt “Không phải lần này về ba tháng sao?”

“Đúng vậy, quận chúa! Chỉ thị đột nhiên hạ xuống, hơn nữa chuyện xảy ra hôm qua, Chúc tướng quân cũng không muốn ở lại. Nói nếu có thể người hãy đi gặp tướng quân một lần, nếu không rảnh thì thôi.”

Tử Ngọc truyền lại nguyên văn lời nói của Chúc Kiếm Khác.

Hữu Nhàn do dự một lúc, đột nhiên ngẩng đầu.

“Được! Ta đi!”

Chúc Kiếm Khác vẫn đối với nàng rất tốt, khó có cơ hội tới vương phủ làm khách, nhưng lại cãi nhau khiến hắn không vui, nếu như ngay cả khi hắn đi cũng không tới tiễn, nàng thực sự không yên tâm.

Lúc Hữu Nhàn tìm thấy Chúc Kiếm Khác, hắn đã lệnh cho quân lính thu dọn hành trang xong.

Hữu Nhàn từ từ tiến lại gần, Chúc Kiếm Khác thấy nàng, nhất thời ngây người.

“Khác ca ca, ca phải đi sao?”

Lời nói ra khỏi miệng, ngữ khí khẳng định là đã biết rõ.

Thần tình Chúc Kiếm Khác trở nên phức tạp nhìn chằm chằm Hữu Nhàn, một lúc sau mới khôi phục tinh thần, gượng gạo gật đầu một cái.

“Đến lúc phải đi rồi, ta ở lại thấy nhiều chuyện không quen, không nhịn được muốn lên tiếng, kết quả vẫn là lực bất tòng tâm.”

Gương mặt Hữu Nhàn trắng bệch, nàng hiểu ngụ ý của Chúc Kiếm Khác.

“Xin lỗi!” Hữ Nhàn cúi đầu xuống lúng túng nói “Ta biết ca tốt với ta, nhưng… ta không biết phải nói như thế nào, ngay cả chính ta cũng không biết tại sao sự việc lại trở nên không thể cứu vãn như vậy.”

Thấy bộ dạng tiều tụy của nàng, trái tim Chúc Kiếm Khác không thể ngừng đau đớn vì nàng.

“Nếu cho muội lựa chọn lại lần nữa, nếu lúc trước muội không gả cho hắn, thì ta và hắn, muội chọn ai?”

Hữu Nhàn ngẩn người mở to mắt.

“Cái gì?”

Chúc Kiếm Khác đột nhiên hỏi như vậy khiến Hữu Nhàn không kịp phản ứng.

“Nếu như ta không ngại muội đã gả cho người khác, nếu như muội nguyện ý theo ta, ta sẽ đưa muội đi, muội có bằng lòng không?”

Chúc Kiếm Khác kích động nắm lấy tay Hữu Nhàn, tình thâm ý thiết nhìn thẳng vào nàng.

“Khác ca ca!”

Hữu Nhàn hoảng sợ rút vội tay về.

“Những lời ta nói đều xuất phát từ tận đáy lòng!”

Chúc Kiếm Khác ép người về phía trước, giữa hắn và Hữu Nhàn chỉ cách nhau một ngón tay.

“Muội biết khi ta thấy muội bị người khác lăng nhục trong lòng ta khổ sở cỡ nào không? Ta không muốn thấy muội bị thương, muội hiểu không?”

Hắn kích động đè Hữu Nhàn dưới hai bàn tay lớn.

“Khác ca ca…”

Hữu Nhàn sợ đến ngây người, lời nói của Chúc Kiếm Khác khiến người vẫn coi hắn như ca ca là Hữu Nhàn phải giật mình.

“Ca… ca buông ra trước đã!” Ý thức được tình cảm vượt quá tình huynh muội của hắn, Hữu Nhàn sợ hãi giãy ra khỏi kìm chế của hắn, gương mặt buồn bã hơi nghiêng đi “Ta là thê tử của Thuộc Phong!”