Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 187: Rơi xuống: Ác mộng bắt đầu (2)




Edit + Beta: Dực

“Chuyện không phải quá rõ ràng sao, nhưng nghe nha hoàn Ly Ly hầu hạ Trân chủ tử nói Ngọc chủ tử quá nhớ Vương Gia, mà hơn hai tháng liên tiếp Vương Gia không đi gặp Ngọc chủ tử, nên…”

Tần Tương nói đến chủ đề nhạy cảm nên dừng lại không nói gì nữa.

“À! Nữ nhân giỏi đóng kịch!”

Khóe môi Thuộc Phong câu ra một nụ cười nhạt, loại khổ nhục kế này, hắn đã biết từ lâu rồi.

“Vậy Vương Gia, người có đi thăm nàng không?”

“Thăm? Sao lại không thăm?”

Thuộc Phong nhướn đôi lông mày rậm, lập tức tiếp lời, nhưng vẻ mặt lại hơi lơ đễnh.

Hắn muốn mở mang kiến thức xem xem nữ nhân sau khi tuyệt vọng tử tử sẽ thế nào.

________________________

“Ly Ly, ngươi buông ra! Để ta chết đi, dù sao ta cũng không có được sự yêu thương của Vương Gia, không bằng chết đi, chết rồi sẽ hết!”

Ngọc Nhi thoáng nhìn thấy bóng người bên ngoài liền ra hiệu bằng ánh mắt với Ly Ly, lớn tiếng khóc.

“Ngọc chủ tử, người còn phải bảo vệ thai nhi, mọi chuyện đều có thể nói chuyện, có lẽ mấy tháng nay Vương Gia bận nhiều chuyện, trong lòng Vương Gia nhất định là rất nhớ thương người, người không nên tự sát!”

Ly Ly làm bộ kéo nàng ta, Ngọc Nhi dùng sức giãy dụa trông rất thật.

“Ta không muốn sống nữa! Ta không muốn sống nữa! Không được nhìn thấy Vương Gia ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

Thuộc Phong đi đến cửa, đúng nghe tiếng tranh chấp trong phòng, tiếng nức nở của Ngọc Nhi lại càng chói tai hơn.

“Được rồi! Làm loạn đủ chưa?”

Thuộc Phong dừng chân, mày kiếm lộ ra một luồng âm khí, không vui quát.

Ngọc Nhi quay đầu lại, nhìn Thuộc Phong một lúc lâu, làm ra vẻ mui mừng, lao tới như con muỗi.

“Vương Gia! Người muốn thiếp sao?”

Nàng ta ghé vào ngực Thuộc Phong khóc nức nở.

Thuộc Phong cúi đầu chán ghét liếc nàng ta một cái.

“Đừng đến đây.”

Hắn khôi phục vẻ lãnh đạm, lười biếng mở mắt nhìn nước mắt của nàng ta thấm đầy áo ngoài của hắn, thật phiền!

“Tại sao hai tháng nay người không quan tâm tới thiếp?”

Ngọc Nhi ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên lộ ra má lúm đồng tiền, không chịu buông tha.

Khóe môi Thuộc Phong cong lên thành một đường cong lạnh lẽo

“Ngươi trách ta không quan tâm ngươi? Là như vậy?”

Ngọc Nhi ngẩn ra, lập tức oán giận.

“Người, quên thiếp, bây giờ chỉ nghĩ tới phòng của nha đầu ngu ngốc kia thôi!”

“Hỗn xược!” Gương mặt tuấn tú của hắn trở nên u ám trong nháy mắt “Nha đầu ngu ngốc là để ngươi gọi sao? Nàng là chính thất, ngươi cùng lắm cũng chỉ lầ một tiểu thiếp!”

Ngọc Nhi thấy phản ứng này của hắn, hoảng sợ mở to mắt, nước mắt lại giàn dụa.

“Trước đây người không nói như thế với thiếp, thiếp vẫn gọi nàng ta là nha đầu ngu ngốc người cũng chưa bao giờ bảo vệ nàng ta. Vương Gia, người đã bị nha đầu đó đầu độc cái gì, tại sao chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã bị nàng ta đoạt mất hồn phách?”

Nàng ta cũng không phải ngu ngốc, nàng ta biết bây giờ vị trí của nàng ta ở trong lòng Vương Gia đã tụt dốc không phanh.

Thậm chí ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng không thèm liếc.

Dung mạo mĩ lệ cũng không hấp dẫn được ánh mắt của hắn, không có một chút tác dụng, hoàn toàn không có tác dụng!

“Miệng chó không thể nhổ ra răng ngà!”

Hắn chán ghét đẩy cơ thể thơm ngát của Ngọc Nhi ra, không thể nhịn được nói.

Hắn đã hoàn toàn mất hứng thú với nữ nhân này.

Không biết vì sao mà ngay cả gương mặt này cũng mất đi lực hấp dẫn với hắn.

“Chờ đã, Vương Gia!” Ngọc Nhi gọi theo hắn “Nếu không phải trong lòng người có quỷ, tại sao khi thiếp nói người bị nàng ta câu dẫn hồn phách, người phải kích động như vậy?”

Sắc mặt âm trầm của hắn lại càng biến hóa kỳ lạ.

“Không liên quan gì đến ngươi! Chuyện không liên quan ngươi bớt quản đi, quan tâm bản thân cho tốt đã! Còn nữa, đừng có lặp lại mấy trò khỉ khóc nháo đòi thắt cổ tự tử nữa, ta đã biết mấy trò khỉ này của nữ nhân từ lâu rồi. Ta nhịn một lần, tuyệt đối không có lần sau!”

Ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua gương mặt cứng ngắc của Ngọc Nhi, không hề lưu tình nói.

“Tần Tương, chúng ta đi!”

Vừa dứt lời hắn đã quay người muốn rời đi.

“Vương Gia! Mấy ngày nay người lạnh nhạt với thiếp, căn bản là hoàn toàn không nhìn tới thiếp, chẳng lẽ không nhận ra người đối với nàng ta không chỉ là chơi đùa thôi sao?”

Ngọc Nhi nhìn về phía lưng hắn lớn tiếng hỏi vặn lại.

Thuộc Phong hung hăng quay sang trừng nàng ta, không nói được lời nào.

“Có phải người đã muốn động tâm rồi không?”

Ngọc Nhi tiến thêm một bước hỏi, gân xanh trên trán Thuộc Phong càng nổi lên rõ hơn.

“Không!”

Hắn phủ nhận theo bản năng, trong ngực có một loại nghi vấn không thể nói rõ được.

“Nếu đúng như vậy thì người chứng minh cho thiếp đi!”

Ngọc Nhi tiến tới trước mặt hắn, ngón tay mềm mại vuốt nút áo trên tà áo hắn, cởi một nút, nghịch trong tay, ý muốn khiêu khích hắn.

Ly Ly thấy thế liền cười trộm, biết với bản lĩnh của chủ tử mình, nhất định sẽ nhanh chóng thành công, liền cố gắng kéo Tần Tương ra ngoài.

Con ngươi Thuộc Phong nhìn thẳng Ngọc Nhi dò xét, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp, vẻ mặt khiến người ta khó nắm bắt.

Trong đầu lại đột nhiên xuất hiện nụ cười của xú nha đầu kia, bộ dạng thực sự cao hứng gọi tên hắn…

Điều này khiến hắn chán nản!

“Đã rất lâu thiếp không được hầu hạ Vương Gia…”

Ngọc Nhi ngẩng mặt lên, đôi mắt hàm chứa ánh nhìn câu dẫn.

Thuộc Phong đột nhiên mạnh mẽ cầm tay nàng ta giữ chặt trong lồng ngực mình, hai mắt nheo lại một cách quỷ dị.

“Muốn… bổn Vương sẽ cho ngươi!”