Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 163: Rơi xuống: Xung đột tăng lên (2)




Edit: Từ Nhân

Beta: Dực

“Ta không hiểu, Thích đại nương rốt cuộc đã đắc tội với chàng chỗ nào, vì sao chàng phải hận bà ấy như vậy? Hai người trước đây có phải đã hiểu nhầm chuyện gì không?”

Hữu Nhàn cẩn thận hỏi.

“Ngươi quản nhiều rồi đấy! Việc này căn bản không phải việc ngươi nên hỏi!”

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú đanh lại.

“Phong, ta chỉ đang quan tâm đến chàng.”

Hữu Nhàn chăm chú thâm tình quan sát hắn.

“Không cần dùng những lời quan tâm hoa mĩ này để xen vào chuyện riêng của ta!”

Hắn dứt khoát chối bỏ.

Hữu Nhàn khó hiểu nhíu mày.

“Chuyện riêng?” Hữu Nhàn bỗng nhiên nhớ đến những lời đại nương đã kể qua với nàng.

“Chàng…quan hệ giữa chàng và Thích đại nương chẳng lẽ là…?”

Thuộc Phong trừng lớn mắt.

“Cái gì cũng không phải!Ngươi đừng tự cho mình thông minh nữa.”

Hắn đã nóng lòng muốn vứt thái độ bình tĩnh xuống, khiến Hữu Nhàn không dám lên tiếng.

Nàng rủ hàng mi dài xuống, cúi đầu.

“Ta biết rồi, hứa về sau sẽ không bao giờ…hỏi lại.” Nàng đem chăn gối ngăn một ít, chừa ra cũng đủ chỗ cho một người nằm “Phong, hôm nay chàng mệt mỏi cả một ngày rồi, nên nghỉ sớm đi.”

Thuộc Phong nhíu chặt lông mày nhìn vẻ mặt chờ đợi của nàng, khóe miệng hơi co giật, không đáp ứng, cũng không từ chối.

Một lát sau, hắn đi về phía nàng, nhấc chăn, ngủ bên cạnh Hữu Nhàn.

Ánh nến bị hắn thổi tắt, mà không khí quanh quẩn hai người trong lúc đó không giống như ám muội kích tình mỗi đêm.

Từ trước đến nay, đêm nay là lần đầu tiên, bọn họ ngủ chung giường nhưng không làm gì.

Màn đêm dần buông xuống, nằm chung trên cùng chiếc giường, hai người quay lưng về phía nhau ngủ, không có nói chuyện, mỗi người trong lòng đều có suy nghĩ tâm sự riêng.

Trải qua một đêm này, Hữu Nhàn vẫn chưa hề chợp mắt.

Còn Thuộc Phong, hắn đã khôi phục lại trạng thái làm việc thường ngày, mặt trời mới ló rạng, hắn phải đi luyện binh sớm.

Lại bỏ lại Hữu Nhàn một mình trong trướng, qua suốt một đêm suy nghĩ, nghi hoặc quanh quẩn trong lòng nàng phát sinh mỗi lúc càng đậm.

Nàng không ngừng nhớ lại những lời Thích đại nương nói với nàng lúc trước, còn có những lời tranh cãi của Thuộc Phong với Thích đại nương mấy ngày trước .

Thích đại nương có con trai năm nay hai mươi lăm tuổi, mà Thuộc Phong tuổi cũng vừa vặn hai mươi lăm…

Trong đầu Hữu Nhàn chợt lóe lên một tia sáng, trong lòng thấy việc đó càng ngày càng rõ ràng, giả thiết này làm cho nàng đột nhiên giật nảy mình ——

Chẳng lẽ, Thuộc Phong thật sự là con trai của Thích đại nương?!

Nhưng, bài vị ở từ đường chính là Thiệu Phương thị mà? Phong vị đó rõ ràng là chính phi, hơn nữa vương phủ trên dưới đều nói người đó là mẫu phi của Thiệu Phong.

Thật thật giả giả rối rắm lung tung hết cả, thực sự muốn làm ch đầu óc bình thường của Hữu Nhàn đánh ngất.

“Nương nương, Vương Gia muốn ta chuyển lời tới người, hôm nay Vương Gia hôm dẫn binh luyện đánh mai phục ở trên núi, có thể sẽ không trở về dùng cơm trưa.”

Đang lúc Hữu Nhàn mãi suy nghĩ cơm trưa nên làm thế nào, Tần Tương tiến vào hồi bẩm.

Hữu Nhàn giật mình, sau khi hồi phục lại tinh thần, nàng sững sờ gật đầu.

“Được, ta biết rồi .”

“Vậy nô tài cáo lui .”

Nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn, Hữu Nhàn đột nhiên đứng lên, thừa dịp hôm nay ban ngày Thiệu Phong không trở về, nàng quyết định xuống chân núi tìm Thích đại nương hỏi rõ ràng.

★★★,

“Hữu Nhàn?”

Thích Nhược Lan đứng bên ngoài, đang khom lưng cố hết sức múc nước trong vại đổ vào chậu.

Ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Hữu Nhàn, tay đang cầm gáo múc nước của bà khựng lại giữa không trung.

Trong căn nhà tranh tồi tàn, hai người đi đến bên chiếc bàn gỗ đã cũ kỹ xiêu vẹo ngồi xuống.

“Đại nương, có một số việc, ta muốn đến tìm người để chứng thực.”

Hữu Nhàn trực tiếp nói.

Thích Nhược Lan sau một lúc lâu liếc nhìn nàng rồi thở dài.

“Đã sớm đoán được, sớm muộn gì con cũng sẽ hỏi. Muốn biết những gì con có thể hỏi.”

Lông mi dài hơi dao động, Hữu Nhàn không quanh co lòng vòng, nàng thành thực nói ra nghi hoặc.

“Ta muốn biết, người và Thuộc Phong trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Đáy mắt Thích Nhược Lan thoáng hiện nét u sầu, tạm dừng sau một lúc lâu, nàng thâm trầm lên tiếng.

“Ta từng nói qua với con ta có một đứa con trai, nhưng đã rời bỏ nó khi nó còn rất nhỏ . Mà đứa nhỏ năm đó bị ta bỏ rơi…chính là Thuộc Phong.”

Nàng chua sót, thoáng cái nước mắt lại rơi.

“Quả nhiên là như vậy! Người chính là mẫu thân thân sinh của Thuộc Phong?!”

Hữu Nhàn mở to mắt kinh ngạc.

Tuy rằng bản thân đã đoán được câu trả lời, nhưng vẫn không tránh khỏi khiếp sợ.

“Nhưng tại sao? Tại sao năm đó người phải rời bỏ hắn? Ta nhớ rõ người từng nói việc này có nguyên nhân, bây giờ người có thể nói cho ta biết, tại sao lúc đó người lại buộc phải rời đi? Có phải vì một nam nhân?”

Nàng có quá nhiều nghi vấn, nhất thời khống chế không được, hỏi ra một loạt các câu hỏi.

Mà trên thực tế, đây đều là những điều nàng không giải thích được.

Thích Nhược Lan liền nhíu đôi lông mày thanh lệ, đôi mắt xinh đẹp thê lương nhìn về phía xa xăm, những ký ức phủ đầy bụi lại một lần nữa hiện về.

“Thực ra, chẳng có cái gọi là nam nhân nào hết, tất cả đều do Thuộc lão Vương Phi lấy cớ dựng chuyện. Ta vốn là nữ tì bên cạnh Thuộc lão Vương Phi, bởi vì dung mạo cũng tính là xinh đẹp hơn người, bị Chi Khản nhìn trúng. Lâu ngày sinh tình, ta cũng nảy sinh tình cảm với Chi Khản. Về sau, Chi Khản vì ta, bất chấp việc gia môn hoàng thất phản đối, cố chấp đem ta nạp thiếp. Thuộc lão Vương phi vẫn không sinh được con nối dõi, mà ta gả cho Chi Khản không bao lâu đã chẩn mạch mang thai, hơn chín tháng sau liền sinh hạ Thuộc Phong.”

“Nói như vậy, Thuộc lão Vương Gia hẳn là rất sủng người?”

Thích Nhược Lan nhìn vào mắt Hữu Nhàn, gật đầu.

“Chi Khản đối với ta rất tốt. Ta tuy chỉ là tiểu thiếp, nhưng tình cảm của ông ấy đối với ta chỉ có tăng chứ không giảm.”

Hữu Nhàn quan sát biểu tình của bà, dường như vẫn còn mang theo thật nhiều lưu luyến.

“Nhưng ông ấy đã mất…”

Nghĩ đến đây, nước mắt bà không ngừng rơi lã chã, ánh mắt ảm đạm một chút ánh sáng cũng không có.