Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 153: Quân tâm: Hữu Nhàn tòng quân (7)




“Ngươi giả bộ cái gì, ta còn chưa dùng nhiều sức!”

Thuộc Phong buông tay ra, những vẫn cho rằng nàng đang diễn trò.

“Là đau thật………”

Hưu Nhàn ôm lấy cánh tay bị hắn kéo tới mức đau nhức

Những lần huấn luyện ma quỷ liên tiếp hai ngày nay, trên người nàng, chỗ nào cũng bị thương, đụng tới đã thấy đau, lại càng không nói tới vừa nãy hắn kéo mạnh như vậy.

Thuộc Phong cúi mặt xuống nhìn, thấy nàng không giống như đang nói láo.

“Ngươi làm sao vậy?””

“Ta không biết, toàn thân đau quá!”

Hữu Nhàn ấp ung, trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

“Chết tiệt!”

Thuộc Phong rủa thầm một tiếng, , kéo nàng lại, tự tay cởi áo giáp nặng trịch trên người nàng.

Dộng tác rất nhẹ, giống như sợ lại làm nàng đau.

Bên trong áo giáp, y phục đều đã ướt đẫm mồ hôi, trong nháy mắt, Thuộc Phong sững người, lồng ngực không hiểu sao lại như bị ai bóp chặt.

Hắn nhìn khuôn mặt nàng, lông mày rậm nhíu lại

“Phong?”

Hữu Nhàn do dự nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu.

“Không nói nhiều!”

Hắn cúi thấp đầu, tiếp tục cởi y phục của nàng.

Chăm chú nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt khiến hắn không khỏi hít một hơi lạnh.

Trên người nàng đầy vết bầm tím, trên bả vai còn có vài vết máu tụ.

“Sao ngươi lại bị thương nhiều như vậy?”

Giọng hắn trầm thấp, giường như có chút luống cuống.

“Ta……..”

Hữu Nhàn thầm nghĩ trong lòng, hắn đang quan tâm tới nàng sao?

Hắn xoay người nàng, phát hiện, thậm chí ngay cả phía trước cũng có dấu vết, là dấu chân mờ mờ.

“Binh sĩ hôm qua……..?”

Thuộc Phong đột nhiên nhớ tới binh lính có hành độc quái dị tối qua, bị hắn đá cho một cái vào vào mông

Hữu Nhàn nhếch nhếch môi, cảm tháy vô cùng mất mặt, gật đầu.

Thuộc Phong nhướn mày.

Đêm đó, bên ngoài trướng có của ta có tiếng động….?”

Hữu Nhàm cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ nhắm lúc đỏ lúc trắng

“Cũng là ta………”

Thuộc Phong nhìn nàng, đôi mắt chuyển sang vô cùng kinh ngạc, trong lòng lại có ý cười gấp bội.

Hữu Nhàn thấy hắn nữa ngày cũng không co phản ứng gì, liền ngẩng đầu lén nhìn hắn, kết quả là không ngờ lai nhìn thẳng vào cặp mắt như cười như không của hắn.

“Thật…..xin lỗi, nếu chàng thực sự hông thích ta ở lại làm phiền chàng như vậy, ta đi là được. Dù sao thì có làm gì cũng bị càng phát hiện, ta muốn ở lại cũng không ở lại được.”

Nói xong, nàng mặc quần áo đứng dậy

Biết hắn sẽ lại đuổi đi lần nữa, nên nàng cũng không muốn mất mặt thêm lần nữa.

“Đừng cử động!”

Hắn liếc mắt nhìn nàng, hắn đè lên cơ thể nàng.

“Trên người ngơi còn có vết thương, không được đi!”

“Cái gì?”

Hữu Nhàn hoảng sợ mở to mắt, loại lời nói này………..cũng được nói ra từ miệng hắn sao?

Nàng có nằm mơ, hắn gạt vớt thương cảm nới nàng, nói “Ngươi không nên hiểu nhầm dụng ý của ta, ta thấy ngươi bị thương, ngộ nhỡ lúc trở về lại có chuyện rắc rối gì, Giang Hữu Hạo lại tìm cớ tới gây sự với ta.”

“Ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta làm gì?” Ý thức được bản thân lỡ miệng, hắn ném sự thương tiếc của mình đối với nàng xuống, nói “Ngươi đừng hiểu nhầm ý tứ của ta, ngộ nhỡ lúc ngươi trở về xảy ra chuyện gì, Giang Hữu Hạo lại lấy cớ gây sự với ta!”

Hữu Nhàn không dám tim, càng mở to mắt nhơn, nhấn mạnh từng chữ

“Chàng…..ý chàng là, ta được phép ở lại?”

Hắn nheo mắt lại.

“Sao…..không muốn?”

Hắn cố ý dụ dỗ nàng, nhưng nàng cũng thật không dễ lừa.

“Đồng ý, cực kỳ đồng ý!”

Nàng cười duyên với hắn, dựa người vào lồng ngực hắn, lo lắng lẩm bẩm.

“Chàng nói cho phép ta ở lại, không được đổi ý đâu đấy!”

Thuộc Phong buồn cười nhếch nhẹ khóe môi.

“Bôi thuốc trước nói sau..đã bị thương thế này, mà còn háo sắc!”

Lời hắn nói, không rõ là châm chọc hay cổ vũ, dù sao thì trong lòng Hữu Nhàn cũng tràn ngập sự ấm áp.

“Ta mặc kệ, chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, ta se không sao.”

Nàng liên tục tình tứ nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hai người dần dần không còn khoảng cách.

Chính Thuộc Phong lấy lại được tinh thần trước, hắn hung hăng vố nhẹ nàng đang “bị thương chính đáng”

“Thật là, chỉ biết phá thôi, phá như con bọ vậy!”

Con ngươi thâm thúy của hắn liếc nàng, ánh mắt đầy sủng nịnh đến chính hắn cũng không phát hiện ra

“Nha ———“

Hữu Nhàn bị đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhưng để bảo vệ “kết ủa thắng lợi” vất vả lắm mới có được, nàng vẫn không lên tiếng.

Thuộc Phong xử lý vết thương cho nàng

Quyển 6: Rơi xuống, sau đó kéo y phục của nàng lại, đứng lên

“Ngươi mệt rồi, đi ngủ trước đi, buổi tối ta còn phải nghiên cứu bản đồ địa hình, phải quá nửa đêm mới có thể tạm nghỉ.”

“Ta không mệt, ta giúp chàng.”

Hữu Nhàn không suy nghĩ, đưa ra yêu cầu, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp.

“Không cần! Ngươi đi theo cũng không giúp ta được cái gì, ngược lại còn làm loạn suy nghĩ của ta.”

Hắn lại liếc nàng một cái, kiên quyết từ chói.

Độ tín nhiệm của nàng đối với hắn, là chỉ số âm.

“Ta hứa, sẽ không quấy rầy chàng. Ta sẽ yên lặng ngồi một bên, một câu cũng không nói.”

Hữu Nhàn làm động tác im miệng.

Thuộc Phong nhún nhường lắc đầu

“Tùy ngươi, nhưng người cố mà tuân thủ lời hứa, bằng không thì lập tức trử về đi ngủ.”

“Được! Đã rõ!”

Hữu Nhàn thực hiện được mưu kế, nhếch môi, vui vẻ ra mặt.