Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 116: Động tình: Bị hãm hại (3)




Lời nói vô căn cứ của Ly Ly khiến cho Ngọc nhi suy nghĩ.

Chỉ thấy khóe miệng nàng ta nở một nụ cười lạnh, thật khẳng định nói:

“ Bọn họ vốn có gian tình.”

“ Thật sự có? Ngọc chủ tử, ngài biết?”

Ly ly kinh ngạc trợn to mắt, lúc trước nàng nói thật ra chỉ là suy đoán linh tinh không có căn cứ, không thể tưởng tượng được thật sự có chuyện như vậy?

Nàng ta cười liếc nhìn Ly ly một cái rồi đột nhiên hung hăng nhìn thẳng về phía xa , mị nhãn âm độc nheo lại.

“ Không có cũng phải có!”

“ Ngọc chủ tử, ý của người là…………..”

“ Lại gần đây…………………”

Ngọc nhi ở bên tai Ly ly nói nhẹ vài câu, chủ tớ hai người ăn ý không hẹn mà nhìn nhau cùng cười.

“ Biết bây giờ nên làm gì rồi chứ?”

Ngọc nhi nhếch mày, Ly Ly hiểu ý nở nụ cười giả tạo.

“ Ngọc chủ tử yên tâm, việc này cứ tin ở nô tỳ. Chỉ cần khiến cho nữ nhân ngu ngốc kia chịu thật nhiều đau khổ, khiến nàng ta vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi trong mắt vương gia.”

Ngọc nhi vươn ngón tay ngọc ngà, vuốt ve làn da nõn nà của mình, âm hiểm gợi lên tươi cười:

“ Mơ tưởng xoay chuyển Càn Khôn ngay trước mắt ta, cũng không hỏi Ngọc nhi ta có đáp ứng hay không!”

Ly Ly nịnh nọt, nhe răng cười phụ họa:

“ Nàng ta sao có thể so với Ngọc chủ tử có trí tuệ vô địch? Chỉ cần người đưa ra một tiểu kế, cũng có thể đánh cho nàng ta biến trở về nguyên hình không đúng hay sao?”

“ Nha?” Ngọc nhi nhướn mày. “ Ngươi cũng biết rằng ta vượt xa nàng ta?”

“ Đó là đương nhiên, nếu không thì một người anh minh thần võ như vương gia làm sao lại có thể chuyên sủng một mình nương nương, còn đối với nàng ta thì ngay cả liếc mắt cũng lười.”

Nàng ta giảo hoạt cười cười, khóe mắt nhíu nhíu ý bảo Ly ly lui xuống.

“ Nhớ rõ làm cho sạch sẽ , không nên để lại bất kì dấu vết nào. Việc này nếu làm tốt, chủ tử ta sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”

Nàng chưa từng được làm chủ tử, từ sau khi vào Thuộc vương phủ liền cảm nhận được cảm giác làm chủ nhân thật tuyệt.

Lúc này đối mặt với kẻ thất sủng – Hữu Nhàn , nàng sớm đã có dã tâm thay thế.

“ Nô tỳ xin tạ ơn chủ tử trước.”

Ly ly gian sảo mỉm cười, hành lễ cáo lui.

Mới sáng tinh mơ, trù phòng đã khí thế ngất trời bận rộn chuẩn bị yến tiệc.

Dù bữa tiệc tối này chỉ có hai người dùng nhưng cũng tuyệt đối không thể tiết kiệm, các loại thức ăn trân quý đều dâng nên đủ.

Từ trù phòng đến Tĩnh Di viện rất đồng đấm nô tài đi lại, hoa quả, rượu ủ đi đi lại lại không ngừng.

“ Tiểu Thúy, để ta thay ngươi đem rượu vào là được rồi, vừa rồi ta đi ngang qua trù phòng thấy Lâu đại nương đang tìm ngươi đó!”

Giữa đường Ly Ly đột nhiên chặn tiểu Thúy đang bưng rượu đi lên lại.