Phi Thiên

Chương 92: ‘Tiểu tử’ xuất thế (1)




Miêu Nghị khẽ nhếch miệng cười vui vẻ, nhìn chằm chằm vào gương một hồi, cũng chỉ cao hứng được một lúc lại khẽ lắc đầu một cái.

Mới đạt tu vi Bạch Liên nhị phẩm thật sự không phải là chuyện gì đáng để cao hứng, dù là mới vừa bước vào Bạch Liên nhị phẩm, tu vi của hắn vẫnlà thấp nhất toàn bộ Đông Lai động, tu vi như vậy lộ ra ngoài vẫn làchuyện nực cười đối với mọi người.

- Ôi, lão tử đường đường là động chủ Đông Lai động, thật là mất mặt!

Miêu Nghị buông tiếng than dài vô cùng buồn bực.

Bên trong nhẫn trữ vật lóe ra một thứ giống như hộp đựng phấn, Miêu Nghị mở ra, dùng tay bôi Linh Ẩn Nê trong đó lên Mi Tâm, che giấu ảo ảnh hoa sen kia.

Mặc dù Linh Ẩn Nê dễ sử dụng nhưng cũng có khuyết điểm, thời gian lâudài sẽ từ từ mất đi hiệu quả, vẫn có thể rửa đi. Cho nên Miêu đại độngchủ tự cảm thấy tu vi không dám cho người khác thấy, không thể khôngthường xuyên bôi cho mình một chút, có vẻ giống như nữ nhân hóa trangtrước gương.

Không biết có phải là song hỷ lâm môn hay không, Thiên nhi lại chạy đến cửa thạch thất gọi:

- Động chủ, lại có động tĩnh!

Miêu Nghị vung tay lên, thủy kính rơi xuống hồ biến mất, hắn cũng phất phơ bay lên.

Trên Quan Tinh đài, chỉ thấy trứng Minh Đường Lang trong mâm ngọc lạiđang khẽ nhúc nhích, lăn lới lăn lui va chạm trên mâm, có vẻ như đangchơi đùa vui vẻ. Số tóc cắm trên chúng đã không còn thấy đâu nữa, đã bịđám ‘tiểu tử’ bên trong dần dần ăn hết.

Nhất là vỏ trứng Minh Đường Lang, thỉnh thoảng có thứ gì bên trong chọc ngoáy ra ngoài.

Đừng nói Miêu Nghị, ngay cả Thiên nhi và Tuyết nhi cũng đã nhìn ra, bên trong có thứ gì đó muốn xuất thế.

Hai nha đầu trợn to mắt nhìn, lộ vẻ hết sức tò mò, cũng muốn xem thử thứ mà động chủ coi như bảo bối bên trong rốt cục có thể nở ra cái gì.

Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ này vì bảo vệ vật này đãchịu khổ không ít. Bọn họ thay phiên ở bên ngoài chịu gió táp mưa sa,không dám rời đi nửa bước, thân thể bị nắng ăn đen không ít, bất quáthoạt nhìn tựa hồ tinh thần tốt hơn so với trước kia.

Hiện tại bọn họ chạy một hơi lên Quan Tinh đài mà không hề thở mạnh, ánh mắt bắt đầu có thần thái, hiển nhiên là bước đầu tu luyện đã có đượcchút hiệu quả.

Miêu Nghị cũng chắp tay sau lưng đứng nhìn, tò mò xem sau khi Minh Đường Lang phá vỏ ra ngoài sẽ thế nào.

Hắn có thể cảm nhận thứ bên trong nhắn nhủ tần số rõ ràng cho mình, chỉ có một ý thức, chính là muốn đi ra ngoài.

Miêu Nghị rất muốn giúp chúng đi ra, nhưng lão Bạch đã sớm dặn dò,chuyện này không thể giúp một tay, nhất định phải để cho chúng tự đi ra. Hắn chỉ có thể kiềm chế tâm trạng nôn nóng, chậm rãi chờ đợi.

Lần này hắn chờ trên Quan Tinh đài tròn một ngày trời. Cho đến sáng ngày thứ hai, lúc tia nắng ban mai đầu tiên vừa ló dạng, mấy tiếng phập phập vang lên, có mấy cái trứng Minh Đường Lang bị vật gì sắc bén đâm thủngvỏ từ bên trong.

Đám ‘tiểu tử’ đâm thủng vỏ trứng dường như biết cách dùng lực như thếnào, những cái càng như lưỡi hái của chúng bên trong chọc ra không ngừng mở rộng lỗ thủng.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm quan sát lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ, mơ hồhiểu tại sao lão Bạch dặn dò mình phải để cho chúng tự đi ra. Nếu khônglàm như vậy, chỉ sợ trong lúc nhất thời mình cũng không cách nào dạy dỗđám ‘tiểu tử’ sử dụng vũ khí là đôi càng sắc bén của chúng.

Rất nhanh, số trứng Minh Đường Lang còn lại cũng bị phá vỡ lần lượt.

Mấy tên ‘tiểu tử’ đâm thủng vỏ trứng đầu tiên đã chui ra, là tiểu ĐườngLang màu đỏ sẫm, lộ ra vẻ nhỏ bé yếu ớt, bất quá đã có hình dáng hoànchỉnh. Mặc dù là mới ra đời, nhưng vóc dáng đã gần như bằng với loạiĐường Lang bình thường.

Bọn ‘tiểu tử’ vừa ra tới lập tức cắn xé lớp biểu bì trên vỏ trứng, ăn rất ngon lành.

- Không phải là màu đen sao?

Miêu Nghị sờ cằm khẽ lẩm bẩm.

Nhớ lại thân thể Minh Đường Lang bên trong Vạn Trượng Hồng Trần đennhánh như mặc khôi giáp, uy vũ khí phách biết bao. Những ‘tiểu tử’ trước mắt này chẳng những vóc dáng lộ vẻ gầy yếu, màu sắc cũng xấu xí, chẳngkhác nào đám Đường Lang bình thường hay thấy trong rừng núi.

- Là Đường Lang!

Tuyết nhi kinh ngạc kêu một tiếng, cùng Thiên nhi nhìn nhau.

Từ trong thần thái hai người có thể thấy được, mất công phu lớn như vậychỉ ấp ra một đống Đường Lang, không khỏi làm cho các nàng có hơi thấtvọng, còn tưởng rằng là bảo bối hiếm có gì đó…

Quả thật đám ‘tiểu tử’ này không làm cho mình nở mày nở mặt, Miêu Nghị có vẻ lúng túng cười nói:

- Ha ha, đây cũng không phải là Đường Lang bình thường, là Đường Lang tiên nhân nuôi.

Thiên nhi và Tuyết nhi nhìn nhau cười, các nàng đã bắt đầu tu hành, biết được không ít chuyện từ chỗ Diêm Tu, đã biết cái gọi là tiên nhân bấtquá chỉ là tu sĩ. Bây giờ động chủ còn lấy tiên nhân lừa gạt các nàng,làm như các nàng vẫn còn là người không hiểu chút gì vậy.

Tình cảnh trên trăm con Đường Lang ăn biểu bì vỏ trứng rào rào trên mâm ngọc, quả thật hết sức hoành tráng.

Trong khi ăn đám ‘tiểu tử’ đã dần dần lay động đôi cánh, sau khi thích ứng bèn chậm rãi vỗ cánh bay.

Một con, hai con, ba bốn con lục tục bay lên, đến cuối cùng trên trăm con Đường Lang quanh quẩn vo ve trên đầu Miêu Nghị.

Thiên nhi cùng Tuyết nhi tò mò nhìn Miêu Nghị, thật là kỳ quái, những Đường Lang này vừa ra đời tựa hồ đã quen biết động chủ.

Các nàng không biết Miêu Nghị hơi đau đầu nhức óc, hai nha đầu không cảm giác được cái gì, nhưng hắn lại cảm giác được những ‘tiểu tử’ này đangphát ra tâm trạng cho mình biết, chúng muốn ăn thứ gì đó.

Hơn nữa còn là trên trăm con Đường Lang không ngừng phát ra tâm trạngđối với hắn, khiến cho hắn có cảm giác như bị oanh tạc, hay như trẻ conkhóc lóc đòi mẹ cho bú sữa.

Cho chúng nó ăn cái gì đây? Miêu Nghị không biết làm sao, dường như quên hỏi lão Bạch chuyện này, mà lão Bạch cũng không nói với hắn.

Trong suy tư Miêu Nghị đột nhiên giật mình, bởi vì hắn phát hiện những‘tiểu tử’ này tựa hồ nhắm mục tiêu vào Thiên nhi và Tuyết nhi, lại xemhai người sống trở thành thức ăn muốn ăn!

Mới ra đời đã muốn ăn thịt người, thật là quá đáng, muốn làm yêu nghiệt sao?

Miêu Nghị ngẩng đầu trừng mắt một cái, áp chế suy nghĩ quá phận của đám ‘tiểu tử’ này.

Thế nhưng lại có kẻ đi tìm chết, mười mấy con chim sẻ đúng lúc bay ngang nơi này, thình lình phát hiện có côn trùng lơ lửng giữa không trung lập tức lao xuống muốn tìm thức ăn.

Miêu Nghị cả kinh, đang muốn thi pháp xua đuổi, ai ngờ chuyện làm cho hắn khiếp sợ hơn xảy ra.

Vèo vèo! Trên trăm con Đường Lang đột nhiên lục tục bắn ra, tốc độ cựcnhanh, không giống như đám ‘tiểu tử’ vừa mới phá vỏ chui ra chút nào.

Mười mấy con chim sẻ ngay cả chạy trốn cũng không kịp, cơ hồ trong nháymắt liền bị trên trăm con Đường Lang bay lên cao đuổi kịp.

Hai mắt Miêu Nghị híp lại, chỉ thấy những cái càng như lưỡi hái nho nhỏcủa đám ‘tiểu tử’ vừa đâm xuống, đám chim sẻ bay trên không lập tức thân hình cứng đờ, không thể nhúc nhích được, giống như bị định thân rơixuống đất bịch bịch.