Phi Thiên

Chương 87: Động không đáy (6)




Nhưng nếu như một khi bị trả trở về, vậy trực tiếp từ trên trời rơi xuống đất, không có tiên nhân làm chỗ dựa, sau này cũng không ai coi hai người ra gì. Hơn nữa hậu quả bị trả về có thể tưởng tượng được, vậy chắc chắn là không hầu hạ tốt tiên nhân, tự nhiên sẽ làm cho một ít người hao phí tâm huyết tức giận.

Miêu Nghị không chịu nổi ánh mắt sâu kín của hai nha đầu này nhìn mình, nghĩ đến tình hình da thịt cận kề dưới hồ nước vội ho một tiếng nói:

- Tạm được, dùng cũng được, không cần thay đổi.

Hắn cũng không muốn có người đem tình hình mất thể diện quẫn bách khi tắm của mình truyền đi.

Lời này có nghĩa hai nha đầu đã qua thời gian thử việc, đã được công nhận chính thức, thân phận trong nháy mắt trở nên khác hẳn, chính thức biến thành người thân tín bên cạnh động chủ Đại nhân, không phải ai cũng có thể đắc tội, ngay cả Diêm Tu cũng lập tức đối mặt hai người chắp tay nói:

- Đại cô cô, tiểu cô cô!

Ngay cả tiên nhân cũng tôn xưng mình, nhất thời hai nha đầu lộ vẻ vui mừng, hiểu đây là động chủ chính thức thừa nhận hai người bọn họ, từ nay thân phận của hai người sẽ cao hơn rất nhiều người. Ít nhất địa vị những thị nữ cùng đi bị chọn lựa đi hầu hạ tiên nhân cũng không bằng các nàng, bởi vì hai nàng là thị nữ của động chủ.

Trước khi hai nàng tới đây cũng không biết mình sẽ hầu hạ động chủ, vận may này không phải là ai ai cũng có, ít nhất trong mười vạn người mới có thể có hai người.

Hai nha đầu trong khi cao hứng lộ ra vẻ tinh minh, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị không giống nhau, song song nhẹ nhàng di chuyển đứng ở hai bên sau lưng Miêu Nghị.

Miêu Nghị cũng không lệnh cho hai người lui ra, biết một khi đã chọn hai người, sẽ phải bắt đầu để cho hai người tiếp xúc một ít chuyện, sau này sẽ giống như Thanh Mai và Thanh Cúc làm việc cho Dương Khánh, nếu không cái gì cũng không biết làm sao có thể làm được chuyện gì.

- Trịnh Kim Long kia có phản ứng gì không?

Miêu Nghị hỏi.

Diêm Tu đáp:

- Trước mắt còn chưa có phản ứng gì, Trịnh Kim Long một mực vùi đầu trong phủ đệ tu hành không ra ngoài, bọn Vương Tử Pháp vô cùng gấp gáp, đang không ngừng thúc giục.

Trong lúc hai người thương thảo, Trịnh Kim Long bồi hồi ở trong sân nóng nảy chờ đợi tin tức chợt dừng bước chân lại, nhìn về phía điểm đen trên không đang bay tới, đưa tay ra nghênh đón.

Thương ưng truyền tin mà y thả đi bay được hai ngày, rốt cục cũng trở lại, đậu xuống trên tay y.

Y nôn nóng lấy một thẻ ngọc hẹp dài bên trong ống đồng dưới chân thương ưng ra, rót pháp lực vào tra xét.

Chỉ thấy trên đó viết: bọn Vương Tử Pháp dụng tâm lương khổ, phải nên phối hợp!

Đây chính là câu trả lời của Lam Ngọc môn, Trịnh Kim Long nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Chưa biết thái độ trong môn, y cũng không dám tỏ thái độ bán mình với bọn Vương Tử Pháp, sợ đến lúc đó bị dính líu, vạn nhất Lam Ngọc môn muốn truy xét đến cùng, không phải là y có thể gánh vác.

Đã lừa gạt được sư môn, Trịnh Kim Long cũng có lòng tin, nhanh chóng thả thương ưng vào trong chuồng, xoay người trở vào trong nhà, cởi áo lam trên người ra, đổi lại một thân y phục màu đen.

Động chủ Đông Lai động hiềm y phục Lam Ngọc môn nhìn chướng mắt, cũng muốn thống nhất đồng phục Đông Lai động.

Đợi đến Trịnh Kim Long một thân áo đen đi ra cửa viện, bọn Vương Tử Pháp không biết từ đâu vọt ra, lại hỏi vấn đề cũ:

- Sư huynh, huynh suy tính như thế nào?

Bọn họ cũng đang gấp gáp, nếu như Trịnh Kim Long thật sự không phối hợp, vậy bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo Miêu Nghị, liên thủ giết Trịnh Kim Long mà thôi.

Mặc dù biết làm như vậy là giải khát bằng thuốc độc, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.

- Nể tình các ngươi một lòng vì sư môn, lần này ta đã vắt hết óc vì các ngươi!

Trịnh Kim Long thở dài một tiếng, lấy ra mật thơ ghi trên thẻ ngọc vừa nhận được đưa cho bọn họ.

Mấy người thay phiên rót pháp lực vào tra xét, ai nấy mừng rỡ không dứt, được Vương Tử Pháp ra hiệu, bọn họ đứng thành một hàng, nhất tề chắp tay nói:

- Làm phiền sư huynh!

- Mấy ngày không thấy động chủ, cũng không biết động chủ có gì sai khiến hay không…

Sau khi Trịnh Kim Long nói ra lời này, trong lòng mọi người biết y đã quyết định chia một chén canh, đây là muốn đi thông báo cho động chủ yên tâm.

Mọi người lập tức cung kính đi theo y.

Được thông báo Miêu Nghị từ hậu điện dẫn Thiên nhi và Tuyết nhi đi tới tiền điện, Miêu Nghị đi lên ghế cao ngồi xuống, Thiên nhi và Tuyết nhi hơi lộ vẻ khẩn trương đứng hai bên tả hữu, Diêm Tu cũng đứng vào vị trí của mình bên dưới.

- Cho bọn họ vào đi!

Miêu Nghị nhàn nhạt nói.

Mới vừa rồi Diêm Tu đã nói quy củ cho hai nha đầu, Tuyết nhi thân là tiểu cô cô hơi run thân thể một cái, lập tức cất bước đi tới cửa đại điện, lấy hết dũng khí kêu to về phía mọi người bên ngoài dưới bậc thềm thật cao:

- Động chủ cho mời chư vị vào đại điện nghị sự!

Thanh âm không nhỏ, nhưng rõ ràng có thể nghe ra giọng có chút run run, hiển nhiên vẫn còn hơi khẩn trương, lần đầu tiên đối mặt một đám tiên nhân lộ ra uy phong như vậy cũng có thể hiểu được.

Đám người Trịnh Kim Long vừa vào đại điện, Miêu Nghị thấy y phục màu đen trên người y, hiểu đây chính là thái độ của Trịnh Kim Long, trong mắt lóe lên nét vui vẻ, biết tên này cũng đã bị kéo xuống nước.

Hắn đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Pháp, Vương Tử Pháp hội ý, lập tức truyền âm nói:

- Làm xong rồi!

- Tham kiến động chủ!

Mọi người cùng kêu lên chắp tay.

Lần này cuối cùng đã đủ người, sau này đánh nhau không sợ không có ai, đụng phải tu sĩ Bạch Liên tứ phẩm cũng có thể đánh một trận, Miêu Nghị mỉm cười nói:

- Không cần đa lễ!

Thiên nhi và Tuyết nhi theo bản năng nhìn trộm Miêu Nghị một cái, phát hiện động chủ thật là uy phong, nhiều tiên nhân như vậy phải nghe lời một mình hắn.

Thật ra thì phía dưới cũng chỉ có chín người, thêm một người bên ngoài trông chừng sơn môn, tổng cộng cũng chỉ có mười thủ hạ, quá nhiều người Đông Lai động cũng không nuôi nổi.

Bất quá đối với hai nha đầu lần đầu tới đây, cho dù là một vị tiên nhân ở trong lòng các nàng cũng cao cao tại thượng, huống chi là mười, đã là rất nhiều. Từ trước tới nay các nàng chưa từng thấy qua nhiều tiên nhân như vậy, chỉ cần ngước lên lập tức xuất hiện ở trước mặt mình.

Nếu như các nàng biết tu vi chủ nhân mình là kém nhất trong tất cả tiên nhân, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Chín người chia làm hai hàng đứng ngay ngắn, Trịnh Kim Long lại bước ra khỏi hàng chắp tay nói:

- Thuộc hạ Trịnh Kim Long mới tới, chưa từng lập tấc công vì Đông Lai động, không biết động chủ có gì sai khiến.

Đây là đang tỏ rõ thái độ mình bằng lòng nghe theo động chủ sai khiến.

Miêu Nghị như cười như không nói:

- Mới tới vẫn phải có điều biểu hiện, trước hết hãy canh sơn môn một ngày có được chăng?

Mọi người bên dưới lại ngẩn người ra, lại để cho tu sĩ Bạch Liên tam phẩm đi trông đại môn, bổn cũ soạn lại… Chẳng lẽ động chủ vẫn chưa hiểu ý, lại muốn hạ độc thủ với Trịnh Kim Long sao?