Phi Thiên

Chương 627-1: Đại tổng quản hai điện (1)




Thật ra ám sát vừa rồi, cho dù Miêu Nghị không kịp phản ứng, cũng chưa chắc có thể gây tổn thương cho hắn, trên người hắn có mặc hộ thể nhuyễn giáp.

Lúc này Tây Môn Nhạn đang đứng ở thành cung cũng nhanh chóng lướt xuống, cau mày đứng bên cạnh Miêu Nghị.

Nghe thấy tiếng quát chói tai của Miêu Nghị, Tần Vi Vi cả kinh trợn mắt há hốc mồm, tựa hồ lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng tới ngăn cản trước người Dương Khánh, giơ cánh tay bảo vệ, vội vàng nói:

- Điện chủ, chuyện này nhất định có hiểu lầm, hai nữ thích khách kia vốn không phải người của chúng ta, chúng ta mới gặp bọn họ ngoài sơn môn không xa, chúng ta còn tưởng rằng bọn họ là người của ngươi.

Nữ thích khách bị một kích của Miêu Nghị đánh cho trọng thương, lại bị kiếm của Thiên nhi chém rụng hai cánh tay, sau khi phun ra hai ngụm máu tươi, khàn giọng giận dữ hét lên với Miêu Nghị:

- Miêu tặc! Hôm nay để ngươi tránh được một kiếp, coi như ngươi mạng lớn, sau này ngươi chắc chắn không chết tử tế được!

- Câm miệng!

Thiên nhi nhấc chân đá hai người kia quay cuồng hộc máu.

Miêu Nghị mặt mang sát khí nhìn Tần Vi Vi trong chốc lát, lại nhanh chóng quay đầu lại nhìn hai nữ thích khách đang không ngừng mắng chửi mình, lại quay đầu nhìn Dương Khánh bị một kích của mình đánh cho thành trọng thương, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, thử suy nghĩ thấy quả nhiên là thế, Dương Khánh hoàn toàn không có đạo lý gì làm như vậy.

Miêu Nghị nhanh chóng nói với Tây Môn Nhạn:

- Để bọn họ sống! Xem có thể điều tra ra lai lịch của bọn họ hay không!

Tây Môn Nhạn lập tức lắc mình rời đi, rất nhanh xuất thủ hạ cấm chế trên người hai nữ thích khách, đồng thời cũng phát hiện ra sự kỳ lạ. Hai nàng trợn mắt cùng hướng với Miêu Nghị, trên mặt cũng không nhìn ra vẻ mặt gì, đưa tay sờ soạng trên mặt hai người, rất nhanh lột xuống hai chiếc mặt nạ rất tinh xảo.

Tần Vi Vi cũng ngồi xổm xuống, hỗ trợ lấy ra một gốc cây Tinh Hoa Tiên thảo trong chiếc nhẫn trữ vật của Dương Khánh, giúp Dương Khánh chữa thương.

Tây Môn Nhạn tìm được một số vật hữu dụng từ trong nhẫn trữ vật của hai nữ thích khách, nói:

- Đại nhân. Từ những thứ trên người hai nàng phán đoán, có lẽ là thị nữ của Hoàng Lâm.

- Hoàng Lâm?

Miêu Nghị hơi có vẻ nghi ngờ, cái tên này hơi có chút quen tai.

Tây Môn Nhạn nhắc nhở:

- Hành tẩu Hoàng Lâm thủ hạ của Mã Vị Hàn điện chủ Trấn Mậu điện, chính là tu sĩ Hồng Liên lần trước chết trong tay đại nhân khi giao nộp thu hoạch ở Đô thành.

Tần Vi Vi quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị, thủ hạ của Dương Khánh cũng lặng lẽ nhìn hắn, không ngờ Miêu Nghị thật sự đã giết một gã tu sĩ Hồng Liên, khi bọn họ tập hợp ở Nam Tuyên phủ, đã nghe được tin tức truyền đến, nói ‘Miêu tặc’ đã giết một gã điện chủ Tiên Hành cung ở Đô thành.

- Là tên đó?

Miêu Nghị nhướng mày.

- Đi hỏi phía dưới xem có người nào từng nhìn thấy thị nữ của Hoàng Lâm không, mang đến xác nhận một chút, bổn tọa thiếu chút nữa đã thuyền lật trong mương. Không thể không minh bạch.

Tây Môn Nhạn nhanh chóng lắc mình rời đi, bên này cũng không cần lo lắng, đã có phòng bị, dù nhiều người hơn nữa cũng khó làm gì được Miêu Nghị.

Còn Miêu Nghị vung thương lên, tùy tiện chỉ vào một gã thủ hạ của Dương Khánh.

- Vừa rồi Tần sơn chủ nói các ngươi đã gặp hai thích khách kia ở ngoài sơn môn không xa. Ngươi có biết chuyện này không?

Không phải hắn không tin Tần Vi Vi, mà là có người chạy tới cửa nhà mình, đứng sau lưng mình công khai ám sát mình, há có thể không thêm mấy phần cẩn thận, đây cũng là nguyên nhân tại sao càng là người có quyền cao chức trọng, lòng nghi ngờ cũng càng ngày càng nặng.

Người này lập tức kể lại tình cảnh bắt gặp hai gã thích khách, bọn họ cũng cho rằng hai gã thích khách này là người của Trấn Nhâm điện, cũng không có ai xem là chuyện quan trọng, còn hai gã thích khách cũng to gan vô cùng. Dám đi theo đám người bọn hắn, nghênh ngang tiến vào sơn môn, to gan hơn là, đi theo đám người Dương Khánh lên núi, thậm chí đi tới trước mặt Miêu Nghị.

Miêu Nghị cũng không nghi ngờ trong đám nhân mã của Dương Khánh ẩn giấu thích khách, thấy hai người đi bên cạnh Dương Khánh còn tưởng là thân tín của Dương Khánh, còn Dương Khánh cũng không lường trước có người to gan như vậy, lại cho là người của Miêu Nghị, vì vậy mới xuất hiện màn mạo hiểm vừa rồi.

Hai nữ thích khách này thật sự là tới quá gần, nếu đổi thành những người khác chắc chắn đã mất mạng trong tay hai tên vô danh tiểu tốt này rồi, thật sự là đủ mạo hiểm.

Chỉ chốc lát sau, Tây Môn Nhạn mang theo hai gã tu sĩ bay xuống đỉnh núi, đi tới bên cạnh hai nữ thích khách phân biệt một chút. Sau đó Tây Môn Nhạn tới đây bẩm báo nói:

- Đại nhân, không sai, đích xác là thị nữ của Hoàng Lâm!

Miêu Nghị nhất thời cười hắc hắc:

- Thật đúng là to gan!

Hắn quay đầu lại nhìn về phía hai vị nữ thích khách nằm trên mặt đất, thật đúng là bội phục, chính là hai nữ nhân có thể có gan lớn, tỉnh táo tới mức lấy phương thức như thế tới hành thích hắn, nói rõ đã chuẩn bị mất mạng giết chết Miêu Nghị, muốn ngọc đá cùng vỡ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao một khi xuất hiện tình huống giết chủ nhân, nhất định cũng phải hạ độc thủ với thị nữ, bởi vì thị nữ là tâm phúc trong tâm phúc, nếu đổi lại thành Thiên nhi và Tuyết nhi, nếu Miêu Nghị mất mạng, sợ rằng hai người cũng sẽ nghĩ hết biện pháp báo thù.

- Lần trước kêu đám người Mã Vị Hàn mang Nguyện Lực châu tới bồi thường, làm sao không thấy có phản ứng?

Miêu Nghị đột nhiên quay đầu lại hỏi.

Tây Môn Nhạn trả lời:

- Không biết, không thấy có người nào.

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:

- Tốt! Chuyện này đích thị là Mã Vị Hàn sai khiến, thích khách của Trấn Mậu điện hắn chính là nhân chứng, lần sau bổn tọa sẽ tìm hắn tính sổ!

Tây Môn Nhạn ngẩn ra, chuyện này nói rõ là thị nữ của Hoàng Lâm báo thù cho chủ nhân, không phải là Mã Vị Hàn sai sử, nhưng thấy ánh mắt liếc xéo tới của Miêu Nghị, lời nhắc nhở đến miệng lại nuốt trở vào, vị này là đang lo không tìm được lý do hạ thủ! Xem ra hai vị thị nữ này không thể lưu người sống rồi, nếu không làm thế nào gài tang vật?

Lúc này chắp tay nói:

- Thuộc hạ phỏng đoán đúng là như vậy.

Miêu Nghị lại nói:

- Bọn người trông giữ sơn môn làm ăn kiểu gì vậy? Lại để cho người ta công khai nghênh ngang từ ngoài sơn môn xông vào, ta kêu bọn họ giữ cửa sơn môn làm gì? Canh giữ sơn môn là ngủ sao? Chém! Đầu giắt trên đền thờ sơn môn một tháng, răn đe!

- Vâng!

Tây Môn Nhạn lập tức lắc mình rời đi, rất nhanh, từ nơi xa mơ hồ vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.

Tiền Tử Phụng cùng Chu Lập Cần đứng trong đám người thầm rùng mình, đưa mắt nhìn nhau, hai người là chạy tới đây giữ cửa sơn môn.

Chỉ thấy Miêu Nghị lại thuận tay ném hai món pháp bảo nhị phẩm về phía Tuyết Nhi, bước nhanh đi tới bên cạnh Dương Khánh, tự mình đỡ Dương Khánh lên, chắp tay nói:

- Cũng là bổn tọa không phải, ngộ thương tiên sinh, một chút tâm ý biểu thị ý xin lỗi, mong tiên sinh không để trong lòng.

---------------