Phi Thiên

Chương 62: Giải khai tâm kết (2)




Bên trong hộp lót vải nhung có một hạt châu bằng hạt gạo nằm lẳng lặng, tản ra vầng sáng nhàn nhạt màu trắng nhu hòa, chính là một viên Nguyện Lực Châu tập hợp nguyện lực ngàn người.

Hoàng Bảo Trưởng liếc mắt gật đầu một cái, quản gia lại mở rương nhỏ kia ra, bên trong ước chừng một rương tinh tệ vàng chói xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Hoàng Bảo Trưởng đặt chén trà xuống, hỏi:

- Số lượng không ít hơn trước kia chứ?

Quản gia khom người nói:

- Không ít. Bất quá lão gia, nếu động chủ Đại nhân lên chức, có Đại tiểu thư ở bên kia tiếp ứng, chúng ta cũng không cần thiết đưa hậu lễ như vậy cho tân động chủ, chẳng lẽ y dám không nể mặt Đại tiểu thư sao?

- Ở điểm này, ngươi lại không bằng đại nha đầu.

Hoàng Bảo Trưởng chắp tay đứng lên, nghiêm nghị dạy dỗ:

- Đại nha đầu đã phái người đưa tin tới, nói quan huyện không bằng hiện quản, cho dù là có thể diện của nó nhưng vẫn không thể thiếu lễ vật cho tân động chủ sắp tới nhận chức, lễ số trước kia nên có cũng không thể thiếu, không cần thiết bởi vì một chút vật ngoại thân mà làm cho tân động chủ cảm thấy không thoải mái trong lòng.

- Đến lúc đó có tân động chủ nói giúp, bên sơn chủ lại có đại nha đầu nói chuyện, chúng ta mới có cơ hội đến Thiếu Thái thành. Nếu không tân động chủ nói ta một câu không đủ năng lực, không đủ để quản lý thành lớn hơn ở trước mặt sơn chủ, e rằng sơn chủ sẽ suy nghĩ lại. Tầm nhìn ngươi còn nông cạn, chúng ta không thể vì nhỏ mất lớn.

- Dạ dạ dạ!

Quản gia lập tức nở một nụ cười tươi nhận sai.

- Chớ nói suông ngoài miệng, hãy kiểm tra một chút những lễ phẩm khác kèm theo, không được để thiếu sót lễ số!

Hoàng Bảo Trưởng cảnh cáo.

- Dạ, thuộc hạ lập tức đi kiểm tra.

Quản gia gật đầu khom người lui ra.

Hoàng Bảo Trưởng xoay người lại cầm cái hộp nhỏ điêu khắc tinh xảo mở ra, cầm hạt châu bằng hạt gạo kia lên quan sát. Bất ngờ bên cạnh có một bàn tay thò ra, đoạt lấy viên Nguyện Lực Châu to bằng hạt gạo kia.

Miêu Nghị xuất hiện ở bên cạnh y không biết lúc nào, cầm hạt châu bằng hạt gạo xác nhận thật giả, là thật không sai.

Hạt châu bằng hạt gạo này Hoàng Bảo Trưởng lấy ở đâu ra, tự nhiên Miêu

Nghị biết. Bình thường ghi chép danh sách tín đồ nguyện lực, thành chủ

Đại nhân không dám khấu trừ, nhưng Từ Nguyện phủ và Thành Nguyện phủ thì chưa chắc.

Những tù phạm bị bắt không có lộ dẫn không có thân phận, hoặc cô nhi còn chưa tới tuổi ghi danh bị đưa vào Từ Nguyện phủ, chính là nguồn gốc để

Hoàng Bảo Trưởng lén lút lấy Nguyện Lực Châu. Người bình thường lấy

Nguyện Lực Châu cũng không có tác dụng gì, Hoàng Bảo Trưởng cũng chỉ có thể lấy làm lễ vật dâng lên nịnh hót, đây chính là lễ phẩm quý trọng.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, dọa Hoàng Bảo Trưởng giật nảy mình:

- Ngươi là ai?

- Chậc chậc, xem ra vẫn là làm chuyện phi pháp mau phát tài, giết hai tên kia kiếm được chút đỉnh, tới đây lại kiếm thêm được một viên Nguyện

Lực Châu.

Miêu Nghị lắc đầu cảm khái một tiếng, thu hồi Nguyện Lực Châu, nhìn về phía Hoàng Bảo Trưởng đang khiếp sợ, cười híp mắt nói:

- Hoàng Bảo Trưởng thật đúng là quý nhân hay quên chuyện, đã quên con trai ngươi chết dưới tay ta rồi sao, Miêu Nghị ở chỗ này!

Hoàng Bảo Trưởng trợn to hai mắt, được Miêu Nghị nhắc nhở rốt cục từ dung mạo sót lại đường nét mơ hồ ngày trước xác thực, giơ tay chỉ hắn lắp bắp:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi...

Y vừa muốn quay đầu lại gọi người tới, nhưng Miêu Nghị không cho y cơ hội, một tay bóp lấy cổ y bẻ gãy đánh rắc, sau đó đặt Hoàng Bảo Trưởng co quắp giãy giụa trợn trừng hai mắt ngồi trên ghế.

Hắn cũng không có lòng dạ nào ở lại chỗ này, trước đó nghe lén đã xác nhận suy đoán của mình, nữ nhi lão Hoàng thật sự là thị nữ Hùng Khiếu,

Hùng Khiếu muốn giết chết mình chắc chắn có liên quan với tiện nhân kia.

Tự nhiên hắn sẽ không tay không mà về, người còn dám giết, chẳng lẽ ngại cướp ít đồ sao?!

Hắn thuận tay ôm lấy rương tinh tệ kia rời đi.

Vác một bao lớn ra khỏi thành, Miêu Nghị bay vào trong rừng, rút ngân thương cắm trên mặt đất ra, tung mình nhảy lên lưng Hắc Thán vỗ vỗ nó cười nói:

- Bạn già, chúng ta phát tài rồi, đi, đi thăng quan thôi!

Hắc Thán lập tức chở hắn điên cuồng chạy như bay, vượt núi băng rừng như giẫm trên đất bằng.

-----------

Sau khi hắn rời đi không lâu, bên trong quán mì mà hắn ăn lúc trước chợt có hai vị công tử bột cẩm y hoa phục tuấn tú, dáng vẻ kỳ quái tiến vào.

Một vị trên mũ có đính bạch ngọc, mặt mũi điềm tĩnh. Một vị trên mũ đính hồng bảo thạch, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng.

Hai vị này nhìn qua cũng biết là khách quý, lão bản vội vàng lấy khăn vắt trên vai lau lấy lau để bàn ghế, sau đó mời khách ngồi.

Y hỏi khách muốn ăn gì, công tử đeo hồng bảo thạch lãnh đạm nói:

- Tùy tiện.

Công tử đeo bạch ngọc ngây người nhìn chằm chằm tiệm vải đối diện, đôi mắt to xinh đẹp trong suốt sáng ngời lộ ra vẻ ngây ngô mờ mịt, không biết đang suy nghĩ những gì.

Món ‘tùy tiện’ trong quán mì cũng chỉ là hai bát mì có nội dung phong phú.

Bất quá dường như hai vị công tử bột vẫn không có ý động đũa, công tử đeo bạch ngọc lên tiếng hỏi:

- Lão bản, có một chuyện muốn thỉnh giáo.

- Xin ngài cứ hỏi.

Lão bản lập tức lại gần gật đầu cúi người, nở một nụ cười bồi, rửa tai lắng nghe, ai bảo hai vị này nhìn qua cũng biết là quý nhân, ít nhất thoạt nhìn cao quý hơn Miêu Nghị nhiều.

Công tử đeo bạch ngọc mỉm cười hỏi:

- Lão bản, năm xưa ta đã tới nơi này, nhớ hình như nơi này là tiệm đậu hủ, vì sao biến thành quán mì?

Lão bản có vẻ thất thần, thật sự là đối phương mỉm cười khiến cho người ta có cảm giác như trăm hoa phải thẹn thùng xấu hổ, cả gian điếm nhỏ dường như cũng vì vậy mà thêm phần rạng rỡ.

Nếu không phải giọng nói đối phương là giọng nam nhân mười phần hùng hậu, y sẽ nghi ngờ không biết có phải là nữ giả nam trang hay không.

Lão bản gãi gãi đầu, trong lòng thầm càu nhàu, dường như hôm nay đã là lần thứ hai có người hỏi vấn đề giống như vậy.

Ngoài mặt y vẫn cung kính khom người, kể lại một lượt chuyện lão Lý gả nữ nhi cho Hoàng thành chủ, sau đó được vinh thăng lên Bảo Trưởng. Quay đầu chỉ tiệm vải đối diện, giống hệt như trước đó đã kể cho Miêu Nghị.

Thế nhưng hiển nhiên lực chú ý của công tử đeo bạch ngọc khác với Miêu Nghị, trợn to mắt xinh đẹp hỏi:

- Ngươi nói là vị lão Đại Trương gia kia chỉ cho đệ đệ muội muội hắn thành tiên, còn hắn không có thành tiên sao?

Công tử đeo hồng bảo thạch nghe vậy cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm.

Lão bản cười nói:

- Ai nói không phải, nhưng hắn chỉ hái được hai gốc tiên thảo, ba huynh muội nhất định có một người không thể thành tiên, lão Đại Trương gia nhường cơ hội này cho đệ đệ muội muội. Chuyện này đã truyền ra toàn bộ

Trường Phong thành, ai ai cũng nói Trương gia và Lục gia có được đứa con trai nuôi ngoan ngoãn.

Công tử đeo bạch ngọc dường như có vẻ kích động hỏi:

- Ngươi xác nhận lão Đại Trương gia chỉ hái được hai gốc tiên thảo, chính hắn không có thành tiên sao?