Phi Thiên

Chương 617-2: Suy nghĩ ba ngày (2)




Lời này làm Miêu Nghị thật sự hết chỗ nói, điểm này chính hắn cũng không thể phủ nhận, yên lặng nói:

- Lý do này bổn tọa khó có thể gật bừa, vừa muốn nơi tốt hơn, nhưng cũng không muốn gánh chuyện nguy hiểm... nếu Dương phủ chủ biết nơi nào có chuyện tốt như vậy, không ngại báo cho bổn tọa một tiếng.

Dương Khánh cười ha hả nói:

- Đại nhân nói đùa rồi.

Miêu Nghị gõ ngón tay lên bàn trà nói:

- Cũng không có gì đáng buồn cười! Hiện tại ta có thể chính xác nói cho ngươi biết, ta sở dĩ tìm ngươi, là bởi vì ta không muốn tốn nhiều thời gian vào những việc vặt dây dưa phía dưới. Sau khi ngươi tới, chẳng những ngươi sẽ được nhận đãi ngộ của điện chủ một điện, bổn tọa còn có thể giao quyền lực của hai điện cho ngươi, bên trong hai điện, quyền nhận đuổi tất cả các chức vị từ phủ chủ trở xuống đều nằm trên tay ngươi, ngươi báo lên, ta phê chuẩn là được. Ngoài ra để tránh cho ngươi khó xử, sau khi ngươi đến, nghĩa nữ Tần Vi Vi của ngươi bổn tọa có thể trực tiếp hạ chỉ đề bạt làm Phủ chủ.

Cho quyền lợi lớn như vậy? Thanh Mai và Thanh Cúc có chút sợ ngây người, hiện tại đại nhân chỉ là một Phủ chủ, vừa đến bên kia là có thể quyết định quyền nhận đuổi một hai chục phủ chủ, đãi ngộ cộng thêm quyền lợi này thật sự không khác gì điện chủ rồi.

Dương Khánh cũng tim đập thình thịch, hỏi:

- Đại nhân cho ta quyền lợi lớn như thế, chẳng lẽ không sợ sau này ta lòng mang quấy rối?

Cần biết rằng một khi nắm giữ quyền nhận đuổi nhiều người như vậy, một khi tu vi của hắn đến trình độ nhất định, cơ hội thành thục, có thể sẽ tìm cách phản bội Miêu Nghị, hoặc là trực tiếp thay đổi triều đại.

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Ta không lo lắng chuyện này.

Trong lời nói mơ hồ toát ra sự tự tin cường đại làm Dương Khánh thoáng rùng mình, Dương Khánh đột nhiên đứng lên, đi tới hai bước, cuối cùng dừng trước mặt Miêu Nghị nói:

- Đại nhân có thể cho ta thời gian ba ngày suy nghĩ không?

Miêu Nghị không biết tại sao hắn muốn suy nghĩ ba ngày, chậm rãi nói:

- Dương Khánh, có một số việc không phải thiếu ngươi là không được, ta đưa ra điều kiện như vậy là vì muốn ngươi xuất lực cống hiến cho ta, cơ hội ta chỉ cho ngươi một lần, bỏ lỡ lần này, sẽ không còn có lần sau! Được rồi, ta ở đây chờ ngươi ba ngày, hi vọng ngươi không làm bổn tọa thất vọng!

Dương Khánh gật đầu, đích thân đi cùng, đưa Miêu Nghị đến biệt viện nghỉ ngơi.

Sau khi kêu Thanh Cúc chăm sóc hắn, Dương Khánh trở về, lập tức lấy ra một khối ngọc điệp viết ít thứ, giao cho Thanh Mai nói:

- Gửi tới Thiếu Thái sơn, kêu Vi Vi nhanh chóng tới tìm ta.

Thanh Mai lĩnh mệnh, sau khi để đại bàng mang thư bay đi, thử hỏi:

- Đại nhân quyết định mang tiểu thư cùng đi sao?

Dương Khánh chậm rãi lắc đầu:

- Ta muốn xác nhận quan hệ giữa nha đầu Vi Vi và tên Miêu Nghị kia, nếu hai người có tình yêu nam nữ..., cho dù hắn đưa ra điều kiện lớn hơn nữa ta cũng sẽ không đi. Nếu không có gì gút mắt, chỗ tốt lớn như thế đi cũng được, cho dù gặp phải nguy hiểm gì ta cũng có thể nghĩ cách tìm cơ hội chuyển hướng. Nhưng nếu Vi Vi trói chặt với hắn, vậy chúng ta cũng chỉ có thể đi theo hắn đến cùng, ta mạo hiểm không có gì, ta không thể lấy cuộc đời của con gái ta mạo hiểm. Buổi tối ngày tiếp theo, trong một tòa tiểu viện giữa dãy núi Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị lững thững đi xuống cầu thang, cầm vò rượu đi về phía cửa viện.

Bên trong truyền đến tiếng bước chân, cửa viện mở ra, một thị nữ vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, không nhận ra, bất giác hỏi:

- Ngươi tìm ai?

Miêu Nghị bay thẳng đến mở rộng cửa viện, cất cao giọng nói: - Tiền Tử Phụng, lão hữu tới tìm ngươi uống rượu, còn không mau mau lộ diện.

Thanh âm của hắn vừa vang lên, Tiền Tử Phụng giống như một cơn gió chạy đến, sau khi nhìn thấy thật sự là Miêu Nghị, vẻ mặt kích động hưng phấn, dường như không biết nên làm thế nào cho phải, có chút chân tay luống cuống.

Miêu Nghị nhấc vò rượu trong tay cười nói:

- Mượn hoa hiến Phật rồi, rượu Dương Khánh lấy ra, nhiều năm không gặp, hôm nay vừa vặn uống với Tiền huynh mấy chén.

- Mời vào mời vào!

Tiền Tử Phụng vội vàng mời hắn vào, quay đầu lại thúc giục thị nữ của mình:

- Nhanh đi chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn.

Miêu Nghị cười cười đi đến, thuận miệng nói:

- Không ngại mời Chu huynh đến cùng nhau ôn chuyện.

Tiền Tử Phụng lập tức gọi một thị nữ khác:

- Nhanh đi gọi Chu Lập Cần tới đây.

Hai gã thị nữ thấy chủ nhân kích động như vậy, cũng bị hắn làm cho có chút luống cuống tay chân.

Trong lương đình nhanh chóng được thắp đèn, Tiền Tử Phụng mời Miêu Nghị ngồi xuống, thấy thị nữ bận rộn, liền tự mình nhận khay châm trà rót nước, để cho nàng nhanh chóng đi chuẩn bị rượu và thức ăn.

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn thị nữ kia:

- Người này hình như không phải thị nữ trước kia, lại đổi rồi sao?

Tiền Tử Phụng gật đầu, theo ngồi ở bên cạnh cười khan nói:

- Người ngài biết đã sớm đổi đi rồi, thật ra đã đổi vài nhóm rồi, người lớn tuổi lại không thể ở lại dưỡng lão. Tiểu nhân vật phía dưới như chúng ta không thể so sánh với ngài, thị nữ của chúng ta tư chất bình thường, chúng ta cũng không có quyền chọn lựa người có tư chất tu hành, cho dù có thể chọn, tài nguyên trong tay chúng ta cũng chỉ dùng cho bản thân cũng đủ sặc rồi, làm gì còn có thể nuôi được các nàng.

Nói đến đây, ngược lại có chút sầu não lắc đầu.

Nhìn giai nhân bên cạnh từ từ già đi, cho đến những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời lại phải chia tách đưa đi, mặc dù trở về thành có người trông nom, có thể không lo đến chuyện áo cơm, nhưng cả tuổi thanh xuân bọn họ đã dành ở nơi này, phần lớn sau khi trở về thành đều sống trong tuổi già cô đơn, nghĩ tới cái này hắn thật sự có chút chịu không được, hơn nữa chuyện như vậy lại xuất hiện nhiều lần.

Miêu Nghị từ từ uống trà, hắn có thể hiểu được, nhưng không nói gì, loại chuyện này rất bình thường, tài nguyên tu hành ít như vậy, không thể nào chia đều cho mọi người. Chu Lập Cần rất nhanh đi tới, sau khi hành lễ, ba người ngồi vây quanh một bàn ôn chuyện.

Hai vị ‘lão bằng hữu’ rất quan tâm hỏi thăm chuyện có liên quan đến ‘Miêu tặc’, hai người tỏ vẻ không tin Miêu Nghị là loại người này, hỏi thăm là chuyện gì xảy ra?

Miêu Nghị cũng muốn tố khổ với hai người, nhưng nói đến khóe miệng thật lòng không biết nên làm sao giải thích với hai vị này, Trình Ngạo Phương, Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan, Bá Ngôn, Thi Khiếu Thiên, Chu Diệu Hiển, còn có Đào Thanh Ly, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy, những nhân vật có liên quan này, nếu nói ra hai người có thể biết được mấy người? Chỉ sợ còn phải giới thiệu mọi người cho bọn họ trước, mà địa vị của những người này lại xê xích với hai người bọn họ quá xa, có một số việc không phải muốn nói ra là có thể nói rõ ràng, bởi vì hai người lúc trước chưa bao giờ tiếp xúc qua.

Giờ khắc này Miêu Nghị mới chính thức ý thức được chênh lệch giữa mình và hai người này, không chỉ là tu vi, quan trọng nhất là kiến thức, hoàn toàn không có cùng cấp bậc. Hắn không cần thiết khoe khoang địa vị cao cao tại thượng trước mặt hai người, nhưng hiện tại hắn phát hiện chuyện ở cấp độ này đã không thích hợp trao đổi với hai người bọn họ.

---------------