Phi Thiên

Chương 610-2: Tinh Hỏa quyết đả thương người (2)




Phản ứng của hắn sau khi trúng một quyền của Miêu Nghị đã chậm lại, Miêu Nghị lắc mình một cái đuổi theo. Ầm! Lại là một quyền đánh trúng lồng ngực của hắn, đồng thời lăng không phi đạp.

- Phụt...

Ôn Cửu Hiền cuồng bắn ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra sau. Sau khi rơi xuống đất, không ngừng lảo đảo lui về phía sau, ngay cả dư lực bay trên trời cũng bị mất, lảo đảo muốn ngã tựa vào một gốc cây, trợn to mắt nhìn Miêu Nghị.

Mọi người sợ ngây người, đều không ngờ chỉ trong chớp mắt, Ôn Cửu Hiền tu vi Hồng Liên lục phẩm đã bị Miêu tặc Hồng Liên nhất phẩm cho đánh cho thành như vậy.

Nhóm rót rượu bị hù dọa, sợ hãi chạy trốn.

Ba người Cổ Tam Chính đưa mắt nhìn nhau, phát hiện vị Miêu huynh đệ này thật đúng là đi đến chỗ nào cũng bưu hãn như vậy.

- Hiền đệ. Chớ có lỗ mãng!

Hoắc Lăng Tiêu nhanh chóng lóe ra, túm lấy cánh tay Miêu Nghị kéo xuống, phẫn nộ quát: - Ở Đô thành náo tai nạn chết người, ngươi gánh vác không nổi đâu.

Hoắc Lăng Tiêu thật sự không muốn kéo hắn. Ước gì người nầy gặp chuyện không may bị bắt đi, tại sao mình lại thừa nhận hắn là huynh đệ kết nghĩa trước mặt mọi người, nếu không ra tay ngăn cản, ngược lại xem náo nhiệt cũng nói không được.

- Không ngờ tên này lại là một kẻ phách lối kiêu căng, chẳng những không lịch sự, còn dám lên tiếng nhục mạ người khác.

Miêu Nghị thấy Ôn Cửu Hiền hai chân phát run, dựa trên tàng cây đứng không vững, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Người biết thực lực của Ôn Cửu Hiền cũng rất kinh ngạc, đồng dạng không cách nào hiểu được vì sao hôm nay Ôn Cửu Hiền lại vô dụng như thế.

Đừng nói bọn họ không hiểu, ngay cả bản thân Miêu Nghị cũng không cách nào hiểu, sau khi hắn bước vào giới tu hành vẫn dùng phương thức chém giết liều mạng với người khác, chưa bao giờ vật lộn như vậy. Lần này nếu không phải ở Đô thành không tiện dùng đến vũ khí liều mạng, hắn cũng không ngu dựa vào tu vi hiện giờ của mình đi đi vật lộn với một tu sĩ Hồng Liên lục phẩm. Hắn càng không biết, sau khi tu vi của mình đạt tới cảnh giới Hồng Liên, nội pháp đánh vỡ gông cùm xiềng xích có thể câu thông sau với thiên địa ngoại giới, sử dụng Tinh Hỏa quyết sẽ uy lực ra sau.

Hắn chỉ biết là khi xuất thủ, uy lực mang theo Tinh Hỏa quyết có tác dụng gia trì nhiệt độ, lăng không một chưởng đánh vào trên tường đá cũng có thể đánh ra một cái thủ ấn, có kỳ hiệu như vậy, khi động thủ với người khác không có đạo lý vô dụng. Huống chi tu vi của mình không bằng người ta, vậy thì càng phải gia tăng thêm uy lực của Tinh Hỏa quyết.

Về phần hậu quả như thế nào, thứ đồ chơi này cũng không nên thí nghiệm trên thân người, hắn cũng không biết hậu quả như thế nào, hôm nay vẫn là đầu lần dùng Tinh Hỏa quyết đả thương người.

- Đồng liêu Tiên Hành cung ở đâu, nhanh chóng tới giúp ta!

Ôn Cửu Hiền đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó phụt ra một búng máu.

Động tĩnh bên này cùng những tiếng kêu sợ hãi của đám người hầu rượu đã sớm kinh động mọi người trên đảo nhìn về phía phương hướng này, không biết xảy ra chuyện gì. Khi hắn vừa dứt lời, lập tức có mấy đạo nhân ảnh lướt đến.

- Ôn Cửu Hiền, xảy ra chuyện gì vậy?

Chín người vây quanh hỏi hắn.

Ôn Cửu Hiền chỉ hướng Miêu Nghị:

- Miêu Nghị, tiểu nhân Miêu tặc.

- Miêu tặc? Hắn chính là Miêu tặc?

Có người kinh ngạc nói:

- Là hắn đả thương ngươi?

Ôn Cửu Hiền không biết nói gì, đành phải khó khăn gật đầu.

Vị đồng liêu kia lập tức chỉ vào Miêu Nghị quát lên:

- Lớn mật, dám động thủ đả thương người ở Đô thành!

Miêu Nghị cười lạnh nói:

- Lão tử thật đúng là năm xưa bất lợi, năm nay lại tận lực đụng độ với một đám người lật ngược phải trái, rõ ràng là người nầy động thủ trước, ngược lại đổ lỗi cho ta, sớm biết như vậy vừa rồi ta đã giết chết hắn.

Một nữ nhân đối diện quát lên:

- Nói mấy lời vô dụng với hắn làm gì, cứ bắt hắn tới phủ đô đốc trước đi.

Một người trong chín người đỡ lấy Ôn Cửu Hiền, còn lại tám người lập tức nhìn chằm chằm ép tới.

Lúc này Hoắc Lăng Tiêu cười khổ ra mặt, chắp tay nói với mấy người kia:

- Mấy vị, có lời gì từ từ nói.

Vẫn là người đàn bà kia quát lên:

- Hoắc Lăng Tiêu, không có chuyện của ngươi, đừng tự tìm phiền phức, tránh ra!

- Muốn dùng thế ép người?

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía một nhóm người nghe được động tĩnh chạy tới xem chuyện gì xảy ra, người của Mộc Hành cung dĩ nhiên cũng ở trong số đó, hắn trêu chọc nói:

- Người ta nhiều người hơn chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn ở một bên xem náo nhiệt?

Đám người của Mộc Hành cung không biết nói gì, thì ra tên này người gây chuyện, sớm biết như vậy đã sớm không chạy đến xem náo nhiệt rồi.

Bất kể trong lòng mọi người có ý kiến gì với Miêu Nghị, hoặc là thấy Miêu Nghị chướng mắt như thế nào, cho dù giữa bọn họ có cừu oán, hiện tại đến thời điểm đối ngoại, ai dám không ra mặt? Nếu nhất trí thời điểm đối ngoại không ra mặt, đừng nói người ngoài biết được sẽ chê cười Mộc Hành cung, ngay cả cung chủ Trình Ngạo Phương cũng sẽ không khinh xuất tha thứ.

Mộc Hành cung và Nhật Hành cung là một hang ổ, trong nháy mắt xung quanh đã xuất hiện rất nhiều người, bao gồm Miêu Nghị bên trong, tổng cộng có mười chín điện chủ, trong đó không thiếu người mới từ hành tẩu một điện tấn thăng làm điện chủ.

- Hoắc đại ca, không có chuyện của ngươi.

Miêu Nghị đưa tay đẩy Hoắc Lăng Tiêu qua một bên:

- Bản thân ta muốn xem bọn họ có thể làm gì.

Hoắc Lăng Tiêu mừng rỡ tìm được đường rút lui, có quỷ mới muốn cuốn vào bên trong loại chuyện này, chậm rãi thối lui, lui xa một chút.

Mười chín người đối đầu với tám người, tính cả Ôn Cửu Hiền đang bị thương, cộng thêm mấy kẻ tay vịn, cũng là mười chín đối mười, làm sao cũng là bên phía Nhật Hành cung chiếm ưu thế tuyệt đối.

Tư Không Vô Úy cũng muốn ra mặt xuất lực vì Miêu Nghị, lại bị Triệu Phi kéo cánh tay, chỉ nghe Triệu Phi truyền âm nói:

- Không vội, bên hắn có nhiều người, chắc không có gì khó khăn, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ra tay cũng không muộn, hiện tại chạy ra đi ngược lại có thể chọc tới phiền toái không cần thiết.

Miêu Nghị nhìn những người bên cạnh mình, lại nhìn đối phương bên kia, bên mình nhiều hơn bên đối phương không nhiều người, nhất thời lo lắng, cười lạnh nói:

- Không nói đạo lý nữa, muốn nhiều người hơn? Tiên Hành cung sợ là không đủ nhìn!

Những người bên phía Mộc Hành cung và Nhật Hành cung thật sự rất không biết nói gì, thật sự không muốn giúp hắn xuất đầu. Mấu chốt là cho dù bên này nhiều người cũng không thấy có hi vọng có thể thắng được người ta. Tiên Hành cung là Thần Lộ đệ nhất cung, bất cứ điện chủ nào phía dưới cũng có tu vi trên Hồng Liên ngũ phẩm, nhưng thật sự bị Miêu Nghị cứng rắn trói tới, muốn trốn cũng trốn không được.

Người đối diện chỉ vào Miêu Nghị quát lên:

- Đả thương người, ngươi còn có đạo lý hay không!

Miêu Nghị hỏi ngược lại:

- Lẽ nào ta phải đứng đây để cho hắn đánh? Nhiều người ở đây tận mắt nhìn thấy, là chính hắn động thủ trước, ta chỉ là vội vàng hoàn thủ, ai ngờ người này chẳng sợ đánh, quỷ biết hắn có phải giả bộ hay không.

---------------