Phi Thiên

Chương 604-2: Miêu tặc (2)




Giống như Triệu Phi đã nói, có một số việc người biết quá nhiều, giấy không thể gói được lửa, bên phía Thủy Hành cung thắc mắc là chuyện gì xảy ra dĩ nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp hỏi thăm.

Kết quả tin tức Miêu Nghị chủ đạo hai cung kết minh đàm phán vừa ra, tu sĩ bên phía Thủy Hành cung có thể nói là giận tím mặt. Không trách được, tất cả mọi người xui xẻo chỉ có Miêu Nghị nhân họa đắc phúc, thì ra tên kia vì lợi ích cá nhân hắn đã bán đứng cả lợi ích của Thủy Hành cung.

Hôm nay Miêu Nghị đã thành đồ vô sỉ hèn hạ trong miệng tu sĩ Thủy Hành cung, làm cho người ta có một loại cảm giác nhân thần công phẫn, có thể nói là người người gặp mặt mắng Miêu Nghị, đã không gọi hắn là Miêu Nghị, mà là ‘Miêu tặc’!

Miêu Nghị có thể đoán được kết quả này, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cũng không thể nói chuyện không hay này với mình, cho nên hắn mới kêu Tây Môn Nhạn đi xác nhận một chút.

Sau khi nghe xong những thứ này, Miêu Nghị bình thản hỏi:

- Cao tầng Thủy Hành cung có ra ngoài bác bỏ tin đồn hay không?

Tây Môn Nhạn gật đầu nói:

- Có, cung chủ Đào Thanh Ly đã tự mình ra mặt nói kế hoạch hai cung kết minh là chủ ý của nàng, hai vị điện chủ Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cũng đứng ra chứng minh, nhưng vô dụng. Tất cả mọi người đều nói điện chủ ngài ở Thủy Vân phủ nhiều năm không lộ diện, Thủy Hành cung đối mặt với áp lực của Nhật Hành cung và Mộc Hành cung vẫn không có bất kỳ động tác gì, sau khi ngài được đề bạt lên chức điện chủ Trấn Giáp điện, lập tức toát ra chuyện kết minh, hơn nữa lại là ngài tự mình đàm phán với Mộc Hành cung, mọi người không tin đó là chủ ý của Đào Thanh Ly. Còn có người nói hai vị điện chủ Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cùng một phe với ngài, lời nói của bọn hắn không thể tin.

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:

- Lòng người chính là như thế, nếu cho bọn họ chỗ tốt thiên đại, bọn họ chưa chắc ngày nào cũng nói tốt cho ta, động tới lợi ích của bọn họ thì ngày nào cũng nhắc tới không nghỉ, xem ra cứu bọn hắn một mạng là lỗi của ta. Tây Môn Nhạn, ngươi tin tưởng lời nói của bọn họ chứ?

Tây Môn Nhạn nói:

- Thuộc hạ dĩ nhiên không tin, điện chủ cũng không cần để trong lòng.

- Ta cần để ở trong lòng sao? Bọn họ chỉ dám ồn ào ngoài miệng thôi.

Miêu Nghị quay đầu lại, nhíu mày nói:

- Ngươi có tin hay không, hiện tại nếu ta xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ còn sẽ tươi cười đón chào? Đây chính là lòng người, cay nghiệt với mình, cũng sẽ cay nghiệt với người khác!

Trong lòng Tây Môn Nhạn nói thầm, nếu ngươi thật sự không để ý, vậy còn kêu ta đi hỏi thăm làm gì, nói rõ trong lòng ngươi ít nhiều vẫn có chút quan tâm.

Lời như thế dĩ nhiên hắn sẽ không nói ra, gật đầu đồng ý nói:

- Sợ là sợ miệng nhiều người xói chảy vàng, lời đồn đãi đáng sợ, ảnh hưởng đến danh dự của đại nhân.

- Nếu là lời đồn đãi, ta ngăn được sao? Trừ phi giết sạch những kẻ thay lòng đổi dạ trên cõi đời này! Không biết làm sao thế gian này lại nhiều kẻ quên ơn như vậy! Kẻ tin ta không cần giải thích, kẻ không tin ta có nói gì cũng vô dụng! Miêu tặc?

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn con đường phía dưới đài ngắm cảnh nói:

- Tặc cũng tốt, người lương thiện cũng được, có thể làm khó dễ được ta?

Tây Môn Nhạn có thể nhận thấy được trong lòng hắn giấu diếm lửa giận...

Ba cung đại chiến, mấy chục vạn nhân mã tham gia chém giết, ở giới tu hành không thể thường xuyên phát sinh, một khi phát sinh tất nhiên sẽ nổi tiếng thiên hạ, xoay chuyển theo kết cục của trận chiến này, cái tên ‘Miêu tặc’ nhờ đó cũng nổi tiếng khắp thiên hạ!

Miêu Nghị ban đầu còn ngại ba tên giả Ngưu Nhị, Ngưu Hữu Đức và Yến Bắc Hồng vang dội hơn tên thật của mình, kết quả tên thật không vang thì thôi, vừa vang lên cũng là xú danh rõ ràng, hoàn toàn lấn át ba tên giả kia, có thể nói người nào gặp mặt cũng muốn nghị luận một phen.

Cũng có không ít người khen hắn, khen hắn là điển hình của chuyện không chừa thủ đoạn nào thượng vị, là tấm gương cho những kẻ muốn tranh giành hàng đầu, cuối cùng thành công mới là vương đạo! - Miêu tặc...

Trong lương đình trên đỉnh núi Nam Tuyên phủ, nghe xong tin tức Thanh Mai hồi báo, dựa vào lan can nhìn ra xa, Dương Khánh đột nhiên thở dài một tiếng:

- Nhanh thật! Nhớ lại tình cảnh gặp gỡ năm đó vẫn rõ mồn một trước mắt, chỉ chớp mắt hắn đã kiêm nhiệm điện chủ hai điện, kiêm hành tẩu ngồi trước cung chủ... Ta từng phê bình hắn quá mức táo bạo mạo hiểm, tiền đồ chắc chắn đầy bẫy rập chông gai, khó lâu dài, tự nhận mình mới là chân hào kiệt bày mưu nghĩ kế bát phương bất động, hôm nay xem ai mới là chân hào kiệt?

Thanh Mai lên tiếng nói:

- Loại bán đứng đồng liêu đổi lấy vinh hoa phú quý như hắn, đại nhân chẳng qua chỉ khinh thường, nếu không dựa vào bản lĩnh của đại nhân chưa chắc không bằng hắn. Nói vậy thiên hạ truyền xướng cái tên ‘Miêu tặc’ cũng có thể khiến cho cuộc sống hàng ngày của hắn khó mà bình an! - Thế nhân chỉ nói bừa!

Dương Khánh giơ tay lên, xoay người lại, xem thường nói:

- Thanh Mai, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, sao còn có thể tin những lời như thế?

Thanh Cúc đứng bên cạnh khẽ cúi đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

- Đại nhân, ý của ngài là nói những lời này đều là người khác phỉ báng nói như vậy?

- Có phải phỉ báng hay không ta không biết, tình huống cụ thể bên đó ta cũng không rõ ràng lắm, không cách nào đưa ra phán đoán. Người ta nói gì đối với ta cũng không quan trọng, ta thường dạy các ngươi nhìn chuyện phải xem bản chất, nếu chân tướng của chuyện này đúng như lời đồn đại, loại tình huống Thủy Hành cung đối mặt với áp lực của Mộc Hành cung và Nhật Hành cung hiện giờ cũng là kết cục tốt nhất, loại bán đứng này đối với tu sĩ Thủy Hành cung mà nói chưa chắc là chuyện xấu. Ngoài ra, Miêu Nghị có đàm phán bán đứng Thủy Hành cung hay không, Mộc Hành cung là người rõ ràng nhất, nếu cung chủ Mộc Hành cung cũng không ngần ngại nhân phẩm của Miêu Nghị, ngược lại để cho hắn kiêm nhiệm chức hành tẩu hai điện, người ngoài nói gì có quan hệ gì? Có sự tín nhiệm của cung chủ Mộc Hành cung, người ngoài nói gì có thể làm gì hắn?

Dương Khánh bĩu môi khinh bỉ.

Thanh Cúc chậm rãi gật đầu, nhưng lại cau mày nói:

- Nhưng thanh danh này truyền đi đúng là không tốt, có cách nào cứu vãn hay không?

- Chuyện cũng đã truyền ra, còn có thể làm sao cứu vãn? Đây là cái giá do hắn làm việc không chu toàn, cũng không ai trách được! Dĩ nhiên, cũng không phải không có cách nào, nếu Miêu Nghị hắn có bản lãnh làm người trong thiên hạ câm như hến, vậy sai cũng là đúng, ít nhất không ai dám truyền tin lung tung nữa, thời gian dài một cách tự nhiên sẽ giảm đi, giống như Tiên Thánh, hiện tại ở Tiên quốc ai dám can đảm nói Tiên Thánh trước kia không phải?

Dương Khánh thở dài một tiếng nói:

- Đúng là được làm vua thua làm giặc!

Thanh Mai tựa hồ có chút không phục:

- Chẳng qua công pháp tu hành của hắn tốt hơn, tu vi tăng lên nhanh mà thôi. Nếu như có điều kiện như thế, đại nhân chưa chắc kém hơn hắn.

---------------